Từ đó, Tống Hoài Chương có được vốn liếng để chiêu binh mãi mã, mở ra con đường đế vương hiển hách.
Còn nguyên chủ - cái túi tiền ấy - sau khi hoàn thành sứ mệnh chuyển giao tài sản, liền vì băng huyết khi sinh mà mất trong nội viện. Một xác hai mạng, kết thúc đời công cụ.
Haiz...
Kỷ Bình An lại thở dài.
Cho nên, đây là một cục diện vô cùng tệ hại.
Nữ nhi nhà buôn, mồ côi, lại ôm theo một khối gia sản kếch xù.
Về Kim Lăng, là nơi rắn rết chực chờ.
Tới Tống gia, thì đυ.ng ngay đầm rồng hang hổ.
Huống chi trước khi qua đời, phụ thân đã gửi thư sang Tống gia, chuyển cả nhân tịch của nguyên chủ vào danh nghĩa Tống gia.
Nay nàng muốn quay đầu rời đi, sống cuộc đời độc lập, cũng không thể.
Nhân tịch nằm trong tay Tống gia, chẳng khác nào hộ khẩu và hôn sự đều bị họ nắm giữ.
Một nữ tử tự mình lập hộ, là chuyện không tưởng.
Không có giấy tờ hợp pháp, thì chẳng thể đến nơi khác sinh sống. Dù có liều mình trà trộn vào thành khác, giấu tên đổi họ mà sống, thì trừ khi trốn biệt trong rừng sâu núi thẳm suốt đời không lộ mặt, nếu không thì từ việc đổi ngân phiếu, mua ruộng dựng nhà, thậm chí mua dao phay thái rau - thứ bị triều đình quản lý, đều cần giấy chứng minh thân phận. Một khi bị phát hiện không có nhân tịch, sẽ lập tức bị bắt giam.
Hơn nữa, trong thế giới này, kẻ bán vợ, kẻ độc thân nhiều vô số, nữ tử một thân một mình lộ diện, chẳng khác nào miếng mồi ngon khiến ai cũng dòm ngó.
Khó, khó, quá khó khăn rồi.
So với nguyên chủ, nàng chỉ may mắn hơn ở một điểm: trong quyển sách này, việc cưỡng ép người lương thiện làm thϊếp hay làm kỹ nữ đều là phạm pháp.
Chỉ cần nàng không bị cuốn vào tình tiết cốt truyện, không mở miệng đồng ý làm thϊếp, thì không ai có thể ép một nữ tử nhà lành phải chịu thân phận thấp kém đó.
Nhưng nếu tên cẩu tặc Tống Hoài Chương muốn cưới nàng làm trắc thất thì sao?
Trắc thất không phải thϊếp. Chỉ cần trưởng bối Tống gia gật đầu, nàng lấy gì mà từ chối?
Càng nghĩ, Kỷ Bình An càng thấy căm ghét cái thế giới này, nơi không có tự do, mọi thứ đều bị trói buộc trong những khuôn phép cứng nhắc.
Bên ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói trong trẻo, khoáng đạt: "Xin hỏi, ta thấy đèn l*иg treo trên xe có chữ Kỷ, chẳng hay đây có phải là xe ngựa của Kỷ gia ở Kim Lăng?"
"Đúng vậy," Mục Thanh đáp.
Tiếng vó ngựa nhịp nhàng gõ trên mặt đất. Kỷ Bình An đoán chắc có hai con ngựa đang từ từ tiến lại gần.