Nhìn lại số dư trong tài khoản, chỉ còn vỏn vẹn một trăm chín mươi lăm tệ. Đúng là họa vô đơn chí!
Chưa vào đến bệnh viện mà đã mất một trăm năm mươi tệ tiền phí cơ bản với phí di chuyển gì đó, nếu mà đi thật, chút tiền ít ỏi này của cô e là không đủ để ra viện. Diệp Điền thở dài, lại quay về kiếp nghèo rồi!
Thanh toán xong, Diệp Điền không còn tâm trí nghĩ xem tại sao mình lại nhận biết được những "con số" ngoằn ngoèo chưa từng thấy này, mà vội vàng quay sang cảm ơn những người đã quan tâm giúp đỡ mình.
Mọi người thấy cô quả thực không sao, cũng dần dần tản đi, mỗi người lại vội vã với cuộc sống riêng. Cô bé con níu tay mẹ, ngọt ngào nói: "Tạm biệt chị ạ, sau này chị nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhé!"
Diệp Điền cũng vẫy tay chào lại, mắt gần như rưng rưng: "Cảm ơn em gái nhỏ, em cũng phải luôn vui vẻ nhé!"
Trẻ con đúng là những thiên thần lương thiện!
Ven đường chỉ còn lại một mình cô, Diệp Điền khẽ thả lỏng. Cô sớm đã nhận ra, "cô" của hiện tại không còn là cô của trước kia nữa. Chỉ riêng đôi bàn tay gầy guộc, đen sạm lại thô ráp kia đã chẳng phải của cô rồi. Dù là đầu bếp, nhưng cô đã sớm không còn phải tự mình động tay động chân nhiều, một đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng nõn và mềm mại.
Hơn nữa, ký ức của thân thể này cũng đang nói cho cô biết, cô bây giờ là "Diệp Điềm".
Cô ngồi trên ghế thêm một lúc, mân mê vật lạ lẫm trong tay là chiếc điện thoại. Cô phát hiện ra một điều, hóa ra khi màn hình điện thoại tối đen lại, nó giống như một chiếc gương.
Thế là, cô lờ mờ nhìn thấy hình ảnh mới của mình trong đó, vậy mà lại giống hệt cô của trước kia, chỉ có điều đen và gầy hơn một chút. Cô không khỏi thầm đoán, liệu có phải mình đã đến một thế giới khác, trở thành chính mình của mười năm về trước không.
Ngồi thêm hồi lâu, cô mới lấy hết can đảm, từ từ đứng dậy. Cô định dựa theo ký ức để đón một loại phương tiện gọi là "xe buýt", trở về một nơi gọi là "trường học".
Thuận lợi bắt được xe buýt, cô chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, rồi mới tiếp tục sắp xếp lại ký ức. Cô gái chủ nhân của thân xác này tên Diệp Điềm, mười tám tuổi, là sinh viên năm nhất. Cha mẹ cô mất sớm từ khi cô mới tám tuổi, gia đình chú ruột tiếp quản nhà cửa và nhận nuôi cô. Nhưng người thím không muốn cưu mang thêm một gánh nặng, mỗi ngày chỉ bắt cô làm việc nhà, cho ăn bữa đói bữa no, tuyệt nhiên không cho một đồng tiêu vặt.
Cô có thể học hết cấp ba là nhờ trường miễn học phí và tiền ở ký túc xá. Đến khi cô thi đỗ đại học, người thím càng không muốn chu cấp tiền học, thẳng thừng đuổi cô ra khỏi nhà, nói rằng cô đã mười tám tuổi, phải tự lập. May mà người chú lén cho cô năm trăm tệ để mua vé xe lên trường nhập học, sau đó cô tự mình vay tiền để đóng học phí. Còn tiền sinh hoạt sau này, chỉ có thể dựa vào bản thân cô tự xoay xở.
Hôm nay, Diệp Điềm ra ngoài là để tìm việc gia sư, nhưng phụ huynh học sinh thấy cô ăn nói không lanh lợi, lại có vẻ hướng nội, nên không nhận. Cô rất chán nản, vô cùng thất vọng về bản thân, cũng không nỡ bỏ tiền ăn trưa nên cơ thể không chịu nổi nên mới ngất xỉu khi đang qua đường.
Diệp Điền vừa thương cảm cho thân thế của Diệp Điềm, vừa nhớ lại kiếp trước mình cũng từng chịu đói, chịu khổ, lại còn bị phản bội mà phải vào chốn lao tù.
Tại sao cả hai kiếp số phận đều bi thảm đến vậy?