Một giây trước, Diệp Điền còn đang trong cảnh tối tăm, chật chội của ngục tù, vậy mà khi mở mắt ra lần nữa, cô lại thấy ánh dương rực rỡ.
Ánh sáng chói chang khiến cô vội nhắm mắt, đưa tay lên che. Một lát sau, cô khẽ hé những ngón tay, để từng vệt nắng lọt qua kẽ tay chiếu vào. Đợi thêm một khắc, cô mới từ từ buông tay xuống, mắt khẽ nheo lại rồi chậm rãi mở ra khi đã quen dần với độ sáng.
Bên tai là những tiếng nói ồn ào, một đám người đủ cả già trẻ gái trai đang vây quanh, còn cô thì ở chính giữa.
Một bác trai cất giọng. "Con bé này chắc bị cảm nắng rồi. Lúc nãy tôi đang đi phía trước, ngoảnh lại đã thấy nó ngã ngửa ra sau. May mà tôi đỡ kịp."
"Thời tiết cũng đâu có nóng lắm, nhìn con bé gầy gò thế này, khéo lại tụt huyết áp ấy chứ."
"Vậy mau gọi xe cấp cứu đi!"
"Tôi gọi rồi!"
Mọi người bàn tán xôn xao.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!" một giọng phụ nữ vang lên.
Diệp Điền thầm nghĩ: "Lẽ nào đây là thiên đường? Mình đã bị chém đầu rồi sao?"
Rồi cô nghe thấy tiếng người bên cạnh: "Cô bé ơi, cháu tỉnh rồi à? Không sao chứ!"
Lúc này, Diệp Điền mới nhìn kỹ những người xung quanh. Có nam có nữ, có già có trẻ, ai nấy đều mặc những trang phục mà cô chưa từng thấy bao giờ. Phụ nữ thì mặc váy ngắn cũn, để lộ cả đùi, còn có một thiếu niên tóc nhuộm vàng hoe, trông kỳ quái vô cùng. Cô chẳng biết nên hỏi gì, rốt cuộc đây là đâu?
Cô thử cất tiếng, một giọng nữ trẻ trung, xa lạ vang lên: "Cháu cảm ơn mọi người, cháu không sao ạ." Cô chắc chắn, đây không phải giọng của mình.
"Không sao là tốt rồi, hay cháu ra ghế kia ngồi nghỉ một lát đi!" Mọi người lại nhao nhao.
Một cô bé chừng năm, sáu tuổi lôi từ trong cặp sách ra một viên kẹo bọc giấy màu tím. Đôi tay nhỏ nhắn từ từ bóc vỏ kẹo, rồi đưa viên kẹo màu nâu đến tận miệng cô: "Chị ơi, ăn viên kẹo đi ạ!"
Diệp Điền ngượng ngùng há miệng nhận lấy viên kẹo, mỉm cười cảm ơn cô bé. Sau đó, cô chậm rãi đứng dậy, đi vài bước rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Lúc này cô mới nhận ra, mình đang ngồi ven một con đường lớn. Trên đường, những chiếc hộp sắt bốn bánh vun vυ't qua lại như nước chảy, hai bên là những tòa nhà cao tầng san sát. Trong mắt cô, nơi đây chẳng khác nào thiên đường!
Còn viên kẹo bọc giấy tím, vỏ ngoài đen nhánh ấy, mới ngậm vào miệng đã thấy mềm mại tan chảy, cắn một cái là vỡ tan, giòn rụm, ngon ngọt lạ thường. Không giống loại kẹo mạch nha nhàn nhạt mà các cung nữ ngày trước cô từng ăn, cũng chẳng mang vị thuốc như cam thảo.
Bất chợt, đầu Diệp Điền đau nhói như kim châm, cô đưa tay day day huyệt thái dương. Dường như có thứ gì đó đang bén rễ trong tâm trí, một đoạn ký ức hoàn toàn xa lạ đột nhiên hiện về.
Đúng lúc này, xe cấp cứu tới! Hai người mặc áo blouse trắng dài bước xuống xe, hỏi: "Bệnh nhân đâu?"
"Là tôi, nhưng tôi không sao, không cần đi bệnh viện đâu." Diệp Điền vội vàng từ chối.
Nhân viên y tế áo trắng đưa ra mã QR thu tiền theo quy định của bệnh viện: "Xe cấp cứu đã điều đến là phải thu phí, tổng cộng một trăm năm mươi tệ, ai thanh toán giúp."
Diệp Điền tiếp nhận ký ức mới, dù chưa kịp sắp xếp lại trong đầu, nhưng cơ thể đã theo bản năng mà xót tiền.
Cô ngập ngừng lôi từ trong túi ra một thứ gọi là "điện thoại", dùng ký ức máy móc của cơ thể, vuốt mở một ứng dụng tên "WeChat". Loay hoay một hồi, cô mới mở được phần quét mã, quét mã thu tiền của đối phương, rồi lại cố nhớ ra thứ gọi là "mật khẩu", cuối cùng cũng thanh toán thành công một trăm năm mươi tệ.