Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 78: Sốt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Phưn Phưn

Hai ngày trước khi chính thức đi làm, Kinh Nhiên cùng Cảnh Lỵ sắp xếp tấc cả hành lý để đi Hongkong.

Trước đó Kinh Nhiên đã giúp Cảnh Lỵ thuê một phòng chung cư nhỏ, cách khách sạn chỉ 5 phút đi bộ.

Hai người ngồi xe taxi đến cửa khu chung cư, Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, vừa nhìn là thấy đây là nơi của kẻ có tiền. Dù sao thì giá cả ở Hongkong không giống như đại lục, Cảnh Lỵ vẫn là có chút đau lòng cho số tiền đã bỏ ra.

Cảnh Lỵ nói:

“Khách sạn có sắp xếp kí túc xá, hai người ở cùng một phòng, hoàn cảnh cũng không tệ, mình có cần phải ra thuê chung cư thế này không?”

Kinh Nhiên đẩy hành lý đi vào bên trong tiểu khu, nhàn nhạt trả lời:

“Không tiện cho lắm.”

Cảnh Lỵ theo ở phía sau, nói:

“Không tiện, không tiện chỗ nào. Không phải chỉ khác ở chỗ đi đường 10 phút với 5 phút thôi à?”

Kinh Nhiên nghiêm túc giải thích:

“Lỵ Lỵ, bây giờ em không còn giống như trước kia nữa, em là người đã có gia đình.”

Cảnh Lỵ nhất thời phản ứng không kịp:

“… Có gia đình thì thế nào? Cũng chưa nói kí túc xá chỉ dành cho người độc thân.”

“Lúc anh tới tìm em qua đêm, nếu bị bạn cùng phòng của em gặp được, em hẳn là sẽ thấy ngại đi?”

Kinh Nhiên biết Cảnh Lỵ khá thẹn thùng, ngay cả việc hôn cũng phải tiến hành tại nhà, không thể ở bên ngoài. Nếu mỗi tuần Kinh Nhiên đến kí túc xá tìm cô, nhất định không cần đoán bạn cùng phòng của cô cũng biết họ muốn làm chuyện gì. Nói không chừng, chỉ sau một hai lần, Cảnh Lỵ thấy ngại, sẽ kêu anh ít tới Hongkong tìm cô.

Cảnh Lỵ nghe Kinh Nhiên nói xong, nhớ tới buổi sáng trước khi xuất phát, Kinh Nhiên còn nói muốn cùng cô làm vận động trên giường một lần, mặt không khỏi đỏ lên. Cúi đầu, e thẹn trả lời:

“Em biết rồi.”

Đồ gia dụng ở chung cư đều đã đầy đủ, trực tiếp xách giỏ vào ở là được. Tới chung cư, Kinh Nhiên mở hai vali lớn, bắt đầu lấy đồ ra, sắp xếp ổn thỏa. Cảnh Lỵ thấy một màn này, cô chợt nhớ tới ngày đầu tiên tới báo danh vào đại học, từ trước đến nay cô đều phải tự lập, một mình đẩy vali đi trong sân trường, đi đăng ký, đi nhận quân phục, lấy thẻ cơm, nhận chìa khóa kí túc xá.

Xách theo vali cồng kềnh leo năm tầng lầu, bạn cùng phòng trong kí túc xá mới đều có phụ huynh giúp đỡ, họ chỉ đứng không cần động cái gì, cha mẹ bọn họ tự giác lau sạch bụi bặm trên giường, trải chăn, treo màn…

Cảnh Lỵ vô cùng hâm mộ những người được cha mẹ mình xem là bảo bối, cha mẹ cô không phải không yêu cô, chỉ là bận quá, nên so sánh với người ta thì lại thấy kém rất nhiều.

Kinh Nhiên sửa sang lại một lúc, phát hiện Cảnh Lỵ đang ngẩn người nhìn anh. Anh mỉm cười, hỏi:

“Lỵ Lỵ, em đang nghĩ gì đấy?”

Cảnh Lỵ phục hồi lại tinh thần, nói:

“Nhiên Nhiên, anh giống như ba vậy.”

“Em nói anh giống ba vợ?”

Cảnh Lỵ lắc đầu, giải thích:

“Không, không phải ý này, chỉ là có cảm giác giống cha, khiến người ta rất tin tưởng.”

“Nghe thì giống như đang khích lệ anh, nhưng sao cứ thấy kì lạ nhỉ?”

Kinh Nhiên gãi gãi đầu, đột nhiên linh cảm hiện lên, nói:

“Không phải ba, là chồng mới đúng!”

Cảnh Lỵ:

“…”

Kinh Nhiên lộ ra vẻ mặt mong chờ:

“Lỵ Lỵ, gọi anh một tiếng ‘Chồng ơi’ cho anh nghe nào.”

Cảnh Lỵ xoay người sang phòng bếp:

“Em khát quá, đi nấu nước uống đây.”

“Vợ à…”

Cảnh Lỵ không quay đầu lại đi vào trong bếp.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, thời gian vẫn còn khá sớm, Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ đi đến quán ăn ở phụ cận để ăn cơm chiều, rồi đi dạo trung tâm thương mại, mua một ít nhu yếu phẩm về chung cư.

Ngày hôm sau, Kinh Nhiên cảm thấy đã chuẩn bị xong thì mới yên tâm rời khỏi Hongkong. Cảnh Lỵ cũng chính thức đi làm, công việc của cô là huấn luyện cơ sở cho người mới của khách sạn, thật ra công việc của cô cũng tính là tương đối nhẹ nhàng, nhân viên mới được tỉ mỉ chọn lựa bởi chuyên viên phỏng vấn của phòng nhân sự, ở trong nước chuỗi khách sạn Hải Tâm có độ nổi tiếng nhất định, tới mở khách sạn mới tại Hongkong, cũng đã có vị thế nhất định, có thể ở một khách sạn nổi tiếng, phúc lợi đơn vị lại tốt, các nhân viên đương nhiên cũng nghiêm túc ra sức làm việc.

Chỉ là cũng có lúc bận rộn, ví dụ như khách sạn có quá nhiều việc lo liệu không hết, Cảnh Lỵ còn cần bộ phận khác giúp đỡ.

Ban đầu, mỗi cuối tuần Kinh Nhiên đều tới Hongkong gặp Cảnh Lỵ, sau đó gần tới cuối năm, nhân dịp Giáng Sinh du khách nước ngoài đi du lịch, trong nước ngày thuận lợi để kết hôn cũng nhiều, nhiều công ty cuối năm sẽ có cuộc họp. Bất luận là dừng chân hay hoạt động tổ chức tiệc, đều đầy ắp, nhân viên khách sạn bận đến túi bụi.

Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đều làm trong ngành khách sạn, đều biết mỗi khi việc ở khách sạn đầy lên thì thật sự không thể nghỉ ngơi, mọi người đều thông cảm cho nhau, hủy bỏ cơ hội gặp mặt sắp tới, giải quyết công việc của mình.

Đêm giao thừa, Cảnh Lỵ tan tầm như mọi ngày, lúc tan tầm có mấy đồng nghiệp trẻ tuổi đề nghị đến cảng Victoria[1] xem hội diễn pháo hoa. Cảnh Lỵ đi theo đồng nghiệp tới cảng Victoria, người xem pháo hoa rất đông, xem giới thiệu trên tin tức, đại khái gần 30 nghìn người. Lúc ở trong nước Cảnh Lỵ có nghe nói pháo hoa ở đây rất đẹp, hiếm khi có cơ hội được tới đây xem. Nhưng nghĩ đến đêm giao thừa đầu tiên của cô và Kinh Nhiên, lại phân cách hai nơi, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Trước khi pháo hoa diễn ra, Cảnh Lỵ nhận được một cuộc điện thoại nội địa, cô nghe máy:

“A lô, xin chào.”

“Lỵ Lỵ, dì là mẹ của Nhiên Nhiên, con đang làm gì thế?”

Cảnh Lỵ không thể ngờ được đêm giao thừa mẹ Kinh sẽ gọi điện thoại tới, bởi vì Kinh Nhiên đã hai ngày không gọi điện thoại cho cô:

“Chào dì, năm mới vui vẻ, con đang ở cảng Victoria chờ xem pháo hoa cùng với đồng nghiệp.”

“Lỵ Lỵ, năm mới vui vẻ. Là thế này, gần đây Nhiên Nhiên có liên lạc với con không?”

Mẹ Kinh hỏi.

Cảnh Lỵ cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó, có chút lo lắng:

“Hai ngày này không có, sao vậy ạ?”

Mẹ Kinh lo lắng trả lời:

“Mấy ngày nay Nhiên Nhiên bị cảm, thằng bé lại không chịu uống thuốc, bây giờ đang phát sốt ở nhà, ai kêu nó, nó cũng không chịu đi bệnh viện khám.”

Cảnh Lỵ không nghĩ tới Kinh Nhiên lại đối xử với chính bản thân anh như thế:

“Anh ấy lại giở thói trẻ con ạ?”

Mẹ Kinh cũng hết cách:

“Bà ngoại nói, Nhiên Nhiên sẽ nghe lời con, bảo con nói với thằng bé, kêu thằng bé nhanh chóng đi bệnh viện.”

“Vâng, con biết rồi.”

Cảnh Lỵ và mẹ Kinh tạm biệt nhau xong thì cúp máy, khó trách hai ngày nay Kinh Nhiên không gọi video với cô, nhất định là sợ cô nhìn ra được anh bị bệnh sẽ bắt anh đi bệnh viện. Cảnh Lỵ gọi vào số di động của Kinh Nhiên, mỗi lần cách 10 phút, ba lần đều không có người nhận. Cảnh Lỵ sợ một mình Kinh Nhiên ở nhà sẽ xảy ra chuyện, lại gọi điện thoại cho mẹ Kinh, nhờ bà đến nhà Kinh Nhiên xem đã phát sinh chuyện gì.

Cảnh Lỵ nôn nóng hỏi đồng nghiệp người bản địa đứng bên cạnh:

“Bên thông quan khi nào thì kết thúc?”

Đồng nghiệp bản địa trả lời:

“Gần mười giờ, bên La Hồ* hình như là mười hai giờ.”

(La Hồ*: Một huyện thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc)

Cảnh Lỵ nhìn thời gian trên di động, hiện tại là 9 giờ 56 phút, gần đến mười giờ. Lại hỏi:

“Từ đây đến La Hồ mất bao lâu?”

Đồng nghiệp bản địa trả lời:

“Một tiếng, sao thế?”

“Tôi có một số việc phải về đại lục, ngày mai giúp tôi xin nghỉ nhé!”

Cảnh Lỵ nhờ vả xong thì bắt đầu đi ra khỏi bến cảng. Bởi vì quá nhiều người, Cảnh Lỵ mất gần nửa giờ mới thoát khỏi đám đông, vất vả lắm mới bắt được một chiếc taxi, bảo tài xế nhanh chóng tới bến cảng La Hồ. Bởi vì gần nơi bắn pháo hoa có rất nhiều đường, lại kẹt xe, tới La Hồ cũng đã là mười hai giờ năm phút, bến cảng đóng cửa. Cảnh Lỵ mất mát bảo tài xế chở cô về chỗ ở.

Tài xế hỏi:

“Tiểu thư, có phải cô vội trở về đại lục không?”

Cảnh Lỵ mất mát trả lời:

“Đúng vậy, chồng tôi bị bệnh, tôi phải về thăm anh ấy, nhưng bây giờ đã đóng cửa.”

Tài xế nói:

“Bên Hoàng Cương thông quan 24 giờ, nếu không thì tôi đưa cô đến đó nhé!”

“Thật ạ? Cảm ơn anh!”

Cảnh Lỵ nghe thấy còn một chỗ khác có thể thông quan, thì vô cùng hưng phấn.

Sau khi Cảnh Lỵ thông quan ở Hoàng Cương, gọi tới một chiếc xe Tích Tích* chạy về thành phố G.

(*: Dạng xe ôm công nghệ như Grab, Uber)

Cảnh Lỵ trở lại Ngự Cảnh đã là rạng sáng hơn ba giờ, trong nhà đèn đều mở sáng. Cha Kinh ngồi trên sô pha ngủ gà ngủ gật, nghe có người vào cửa, tỉnh lại, thấy Cảnh Lỵ đã trở lại.

“Lỵ Lỵ, sao con về rồi?”

Cha Kinh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Cảnh Lỵ trả lời:

“Con về xem Nhiên Nhiên, anh ấy thế nào rồi ạ?”

Cha Kinh lắc đầu:

“Thằng bé vẫn không chịu uống thuốc, mẹ nó đang ở trong phòng đổi khăn, để nó hạ nhiệt.”

Cha Kinh cũng cảm thấy rất bất lực, bởi vì từ nhỏ Kinh Nhiên rất thông minh, lại là con một nên trong nhà vô cùng nuông chiều anh. Chuyện anh không muốn làm, trước nay đều không ép buộc anh, nhưng chuyện phát sốt này thì không nên dung túng cho anh tuỳ hứng, cố tình anh lại bướng bỉnh không chịu ra khỏi cửa, nhốt mình trong nhà, vừa rồi Cảnh Lỵ gọi điện thoại cho anh nhưng không nhận, để cha mẹ Kinh tới xem có chuyện gì xảy ra, còn phải gọi thợ đến mở khoá.

Trừ khi chờ anh sốt đến mơ hồ, không có năng lực phản kháng, mới có thể đưa anh đi bệnh viện. Hễ mà anh còn có chút lí trí, có tinh thần, thì cũng không lay được anh đến bệnh viện.

“Để con đi xem anh ấy.”

Cảnh Lỵ đi đến phòng ngủ, mẹ Kinh đang ngồi ghế bên mép giường ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng cửa mở thì tỉnh lại.

Cảnh Lỵ nhỏ giọng nói:

“Dì, để cho con, dì đi nghỉ ngơi đi ạ.”

Sau khi mẹ Kinh rời khỏi phòng, Cảnh Lỵ lấy khăn lông ướt trên trán Kinh Nhiên, sờ trán anh, rất nóng.

Tên quỷ ấu trĩ này, đã bệnh thành như vậy, còn không chịu đi bệnh viện? Chờ cháy hỏng đầu óc? Cảnh Lỵ lay Kinh Nhiên dậy:

“Nhiên Nhiên, dậy đi.”

Kinh Nhiên mở mắt ra, trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng hình như anh nghe thấy giọng của Cảnh Lỵ.

“Lỵ Lỵ?”

Giọng Kinh Nhiên khàn khàn phát ra hai âm.

Cảnh Lỵ gật đầu, ôm vai anh, muốn đỡ anh ngồi dậy:

“Ừm, Nhiên Nhiên, chúng ta đi bệnh viện.”

“Anh không đi bệnh viện đâu!”

“Đừng có quậy nữa.”

“Không đi!”

Cảnh Lỵ thấy anh bướng, cũng thả một câu tàn nhẫn:

“Nếu anh không đi, em sẽ huỷ hôn với anh!”

“Không được!”

Kinh Nhiên ngồi dậy, kêu.

Cảnh Lỵ nhìn thấy anh giở thói trẻ con, tức giận, dạy bảo anh:

“Anh đã đồng ý với em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu chính anh còn không tự chăm sóc tốt cho mình, vậy sau này anh làm thế nào để chăm sóc em, còn có bọn nhỏ?”

Cảnh Lỵ càng nghĩ càng đau lòng:

“Mỗi lần anh sốt đều không chịu uống thuốc không chịu chích, sau này nếu lỡ như anh có chuyện gì, vậy anh nói em phải làm thế nào đây?… Hu hu… Em mất cả 5 tiếng để từ Hongkong về đây, anh cũng không chịu đi bệnh viện khám, anh cho rằng em ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao? Còn không phải bởi vì anh là bạn trai, vị hôn phu của em! Nếu anh không đi bệnh viện, vậy bây giờ em về Hongkong, cả đời đều làm việc ở Hongkong, không về nữa…”

Kinh Nhiên ý thức được bản thân tùy hứng khiến Cảnh Lỵ lo lắng, kéo cơ thể mệt mỏi đứng lên, kéo tay Cảnh Lỵ, khàn giọng nói chuyện:

“Lỵ Lỵ, em đừng khóc, anh đi bệnh viện được không.”

“Không phải chỉ lần này, sau này mỗi một lần bệnh đều phải đến bệnh viện, mặc kệ em có ở bên cạnh anh không, anh biết chưa?”

Cảnh Lỵ hít nước mũi nói.

“Đã biết.”

Từ hộp giấy trên tủ đầu giường Cảnh Lỵ lấy một tờ khăn giấy, lau nước mắt, nói:

“Vậy nhanh chóng đến bệnh viện đi.”

Kinh Nhiên thay quần áo xong, Cảnh Lỵ đỡ Kinh Nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, ở phòng khách cha mẹ Kinh vẫn lo lắng, chưa đi nghỉ ngơi.

Cảnh Lỵ nói với bọn họ:

“Chú dì, hai người nghỉ ngơi trước đi ạ, để con đưa Nhiên Nhiên đến bệnh viện khám.”

Cha Kinh có chút lo lắng, nói:

“Để chú lái xe đưa hai đứa đi.”

Cảnh Lỵ lắc đầu nói:

“Con đưa anh ấy đi là được, hai người nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai con còn phải về Hongkong, đến lúc đó còn phải nhờ hai người chăm sóc cho Nhiên Nhiên.”

Cha Kinh gật đầu:

“Vậy được rồi, trên đường cẩn thận.”

Sau khi hai người ra ngoài, Cảnh Lỵ giống như người lớn mắng Kinh Nhiên:

“Nhiên Nhiên, sau này anh không được tuỳ hứng như vậy. Anh nhìn ba mẹ anh xem, phó tổng giám đốc của tập đoàn khách sạn, ngày thường công việc đã bận muốn chết rồi, nửa đêm còn phải chăm sóc anh, còn nữa, anh cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao lại hư như thế? Về sau không được như vậy nữa, biết chưa?”

Kinh Nhiên gật đầu, vẻ mặt tiếp thu:

“Biết rồi.”

Cảnh Lỵ đưa Kinh Nhiên đến bệnh viện, chờ anh truyền nước biển, sau khi xong thì trời cũng đã sáng. Hai người ăn bữa sáng tại cửa tiệm gần bệnh viện xong thì về nhà ngủ bù, đến buổi chiều Cảnh Lỵ lập tức trở về Hongkong.

Tết dương lịch qua đi, không lâu sau chính là nghỉ đông và Tết Âm Lịch. Thành phố G và Hongkong đều là địa điểm du lịch nổi tiếng, khách sạn lại bận rộn. Nghỉ đông trước kia, là kỳ nghỉ nhẹ nhàng nhất trong một năm của cha mẹ Cảnh, một nhà ba người bọn họ sẽ về Mỹ, cùng ông bà nội, ông ngoại bà ngoại ăn tết. Năm nay Cảnh Lỵ đi làm, Tết Âm Lịch không có kỳ nghỉ, phải chờ đến qua năm mới được nghỉ phép. Cha mẹ Cảnh về Mỹ như thường lệ, để kỳ nghỉ năm sau Cảnh Lỵ về tụ họp với bốn cụ trong nhà.

Trước tết, khách sạn trang trí thật sự rất có không khí năm mới, rực rỡ náo nhiệt; khách trọ và thực khách nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Cảnh Lỵ vẫn cảm thấy quạnh quẽ, có lẽ là bởi vì lần đầu tiên ăn tết một mình, mấy ngày trước, Kinh Nhiên nói anh được nghỉ, nhưng giao thừa nhà anh phải ăn cơm đoàn viên, phải đợi đến mùng một mới có thể tới đây với cô.

Buổi tối giao thừa, nhà ăn Trung Quốc của khách sạn có rất nhiều thực khách, nhiều hơn hẳn so với ngày thường, đều là một nhà lớn nhỏ tới đây ăn bữa cơm đoàn viên. Cảnh Lỵ nhớ tới khi còn bé ở nước Mỹ ăn Tết Âm lịch, bởi vì không phải ngày lễ của Mỹ nên không có kỳ nghỉ, giao thừa, cha mẹ Cảnh vẫn làm việc như mọi ngày. Trong nhà chỉ có Cảnh Lỵ và bốn cụ cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Sau này cha mẹ tới Trung Quốc công tác, tuy là công ty của Mỹ, nhưng vẫn phải theo phong tục của bên Trung Quốc, cho nên cha mẹ có mười ngày nghỉ tết, không cần làm việc, vì thế mỗi năm bọn họ đều sẽ về Mỹ ăn tết cùng bốn cụ. Hiện giờ, cô đi làm, nhưng thời gian nghỉ lại khác với cha mẹ, nghĩ đến cơ hội gặp nhau càng ngày càng ít, ít nhiều cũng có chút buồn bã.

Cảnh Lỵ tan tầm, định đến mua cơm hộp của một cửa tiệm gần chung cư, nhưng bởi vì giao thừa, rất nhiều cửa tiệm đều đóng cửa về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Cuối cùng Cảnh Lỵ đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một túi sủi cảo đông lạnh về, định ăn một bữa cơm như vậy.

Cảnh Lỵ trở lại chung cư, ấn mật khẩu, mở cửa. Đèn trong phòng sáng lên, một mùi đồ ăn mê người tản ra, phòng bếp truyền đến tiếng “Xào xạc” của nồi xào. Cô đi đến phòng bếp thì thấy Kinh Nhiên mặc tạp dề màu hồng đáng yêu, đang xào rau. Nồi hầm bên cạnh không ngừng toát ra hơi nước, mùi canh nồng đậm bay ra …

Cảnh Lỵ không tin vào sự thật trước mặt:

“Nhiên Nhiên, sao anh lại ở đây? Không phải nói phải ăn cơm đoàn viên với người nhà à?”

“Giữa trưa ăn rồi, bây giờ tới đây đoàn viên với vợ.”

Kinh Nhiên nói xong, dùng sạn múc một miếng thịt để thử hương vị, vị mặn vừa phải, bỏ lên chiếc đĩa sạch.

Cảnh Lỵ nghe thấy Kinh Nhiên đặc biệt tới đoàn viên với cô, mũi đau xót, vô cùng cảm động, tiến lên một bước ôm lấy Kinh Nhiên, kích động khóc lên:

“Nhiên Nhiên, em rất nhớ anh.”

Kinh Nhiên dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:

“Lỵ Lỵ đừng khóc, không phải anh đã tới rồi sao?”

Cơm nước xong, hai người đi tắm rửa, ngồi ở sô pha phòng khách xem tiết mục cuối năm. Có lẽ đã lâu không gặp mặt, tay Kinh Nhiên vẫn luôn duỗi vào trong quần áo của Cảnh Lỵ vuốt ve cơ thể cô, sau vài tiếng thở gấp vì bị anh sờ, Cảnh Lỵ thẹn thùng nói:

“Nhiên Nhiên, về phòng…”

Kinh Nhiên rất dễ dàng bế cô lên theo kiểu ôm công chúa, cười xấu xa:

“Lỵ Lỵ, gần đây anh học được mấy tư thế mới, để anh dạy em.”

Cảnh Lỵ: Anh thật đúng là hiếu học …

Hai người ở trên giường dây dưa một lúc, Kinh Nhiên còn chưa tiến vào, anh đã duỗi tay đến tủ đầu giường theo thói quen, kéo ngăn kéo lấy bao. Lần này mở ra, bên trong không có gì cả.

“Áo mưa, hết rồi!”

Kinh Nhiên phát hiện một chuyện rất đau khổ.

Lần trước Kinh Nhiên dùng xong, Cảnh Lỵ vẫn chưa chuẩn bị, sau đó thì đã lâu Kinh Nhiên không tới Hongkong, cô cũng quên mất chuyện này.

“Anh phải đi xuống lầu mua!”

Kinh Nhiên xuống giường nhặt quần áo của mình lên.

Cảnh Lỵ có ý định khác, nói:

“Mấy ông chủ của cửa hàng trên đường đều đã về nhà đón giao thừa rồi, không có ai mở tiệm đâu!”

“Không phải ở dưới có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ à?”

“Cũng đóng.”

“24 giờ cũng đóng cửa?”

“Ừ”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Cảnh Lỵ quỳ gối bên mép giường, kéo Kinh Nhiên trở lại, nói:

“Nhiên Nhiên, không sao, có thể tiếp tục.”

“Không được, sẽ mang thai.”

Cảnh Lỵ:

“…”

Trước đó là ai mong đến tốt nghiệp là vừa có vợ vừa có con?

“Mang thì mang!”

Cảnh Lỵ trông không sao cả.

“Anh còn chưa đến tuổi lĩnh chứng …”

“…”

Cảnh Lỵ hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi xúc động của mình, kiên nhẫn giải thích:

“Anh còn ba tháng nữa là có thể lĩnh giấy kết hôn, sinh con cũng cần phải đến 10 tháng.”

“Lỵ Lỵ, không phải em nói chưa lập gia đình thì không mang thai sao?”

Cảnh Lỵ không chịu nổi Kinh Nhiên lằng nhằng như vậy, một tay đẩy xuống giường, cưỡi trên người anh, vuốt ve em trai nóng bỏng của anh, đã trướng lớn không ít, nói:

“Đồ ngốc, em phải sinh khỉ con cho anh, anh vẫn chưa nghe hiểu ý em à?”

Tiếp theo, Cảnh Lỵ nhắm ngay vị trí, lập tức ngồi xuống.

“A…”

Kinh Nhiên kêu thảm thiết một tiếng, che lại nơi yếu ớt của mình, thống khổ nói:

“Lỵ Lỵ, không phải bước này, đau chết anh…”

Chú thích:

Cảng Victoria[1]: Cảng Victoria là một cảng được hình thành tự nhiên, diện tích 41,88 km², nằm giữa bán đảo Cửu Long và đảo Hồng Kông ở Hồng Kông, Trung Quốc.