Edit: Phưn Phưn
Sau khi Cảnh Lỵ thương lượng xong với Kinh Nhiên, cô quyết định đi làm tại khách sạn mới mở ở Hongkong.
Ngày hôm sau, Cảnh Lỵ nói quyết định này cho cha Kinh, kế tiếp chính là chuẩn bị cho công tác tại Hongkong.
Khoảng cách Cảnh Lỵ đến khách sạn Hongkong công tác chỉ còn có hai tuần, tháng 11 nhiệt độ tại thành phố G bắt đầu hạ xuống, Kinh Nhiên chuẩn bị cho Cảnh Lỵ rất nhiều quần áo giữ ấm. Kinh Nhiên bận đi làm, rất nhiều quần áo đều được đặt trên mạng, trong nhà chất đầy rất nhiều bao chuyển phát nhanh.
Cảnh Lỵ hết cách đành phải ngồi trên ghế sô pha phòng khách nhìn Kinh Nhiên vô cùng hứng thú ngồi dưới thảm lông mở gói chuyển phát nhanh.
“Nhiên Nhiên, lúc anh mua quần áo cho em thì không thể nói với em một tiếng à?”
Cảnh Lỵ chết không còn gì luyến tiếc, mấy bộ quần áo này một nửa là quá xấu, một nửa là vô cùng ngây thơ.
“Mấy bộ này giữ ấm mà!”
Kinh Nhiên vẫn là khá thiết thực, mua quần áo giữ ấm thì phải thiên về phía giữa ấm, kiểu dáng cũng không thèm chọn.
Cảnh Lỵ rời khỏi sô pha, ngồi xuống thảm lông, chọn rất nhiều bộ quần áo đang đặt ở một bên, không hề có chút cảm kích:
“Mấy cái này bỏ đi hết cho em.”
Kinh Nhiên:
“…”
Kinh Nhiên lấy di động của mình ra đưa cho Cảnh Lỵ:
“Vậy, em chọn cái em thích đi.”
Sau khi Kinh Nhiên sửa sang quần áo lại ngay ngắn, lấy một túi dược liệu lớn đặt trên bàn cơm, chia đều ra rồi dùng giấy trắng sạch sẽ bao lại. Kinh Nhiên nghĩ đến tương lai nửa năm Cảnh Lỵ ở bên ngoài một mình, cô không biết nấu cơm, mỗi ngày sẽ phải ăn thức ăn nhanh, ngẫm lại đều đau lòng. Nên chuẩn bị cho cô ít thuốc để bồi bổ cơ thể.
Nói với Cảnh Lỵ:
“Lỵ Lỵ, sau khi đến Hongkong, em đi mua một cái nồi hầm, sau đó một tuần hầm canh uống hai lần.”
“Em ngâm dược liệu khoảng hai tiếng, có thể bỏ thêm chút thịt, rất tiện.”
Cảnh Lỵ thấy anh bọc rất nhiều gói dược liệu nhỏ, hỏi:
“Nhiều như vậy, ăn tới khi nào?”
Kinh Nhiên không cho là đúng mà nói:
“Nếu em không lười thì chỉ cần hai tháng là hết. Đến lúc đó, anh đưa cho em cái mới.”
“Ừm… Được rồi.”
Kinh Nhiên trở lại bàn trà, cầm lấy ví tiền, rút ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Cảnh Lỵ, nói:
“Lỵ Lỵ, thẻ này em cầm đi, em đến Hongkong, muốn mua gì thì mua, đừng để bản thân mình chịu thiệt.”
Cảnh Lỵ vội vàng đẩy ra, nói:
“Không cần, em có tiền, em cũng đã làm việc mấy tháng, tiền lương lãnh được cũng chưa xài, đều là ăn của anh, em cũng sắp ngại rồi.”
Kinh Nhiên kiên trì đưa thẻ ngân hàng cho Cảnh Lỵ, nói:
“Lỵ Lỵ, em cầm đi, bằng không anh không yên tâm.”
“Dù sao thì về sau tiền này đều là của em, có gì mà ngại ngùng?”
Cảnh Lỵ ôm cánh tay, kiêu ngạo nói:
“Ai nói sau này em sẽ gả cho anh?”
Kinh Nhiên vừa nghe liền không vui, hỏi:
“Em không gả cho anh, vậy em gả cho tên tiện nhân nào?”
“Anh đoán đi!”
Cảnh Lỵ nghịch ngợm đi về phòng ngủ, Kinh Nhiên giận dỗi đi theo. Cảnh Lỵ lên giường đắp chăn, chuẩn bị ngủ.
Kinh Nhiên đè lên trên người cô, vốn còn đang tức giận, lại chuyển thành cười xấu xa, nói:
“Lỵ Lỵ, hôm nay anh phát hiện, thùng rác trong nhà không có băng vệ sinh!”
Cảnh Lỵ buồn bực không nói nên lời:
“… Điểm chú ý của anh có thể bình thường chút được không?”
Kinh Nhiên chớp mắt, vẻ mặp vô cùng chờ mong:
“Ngày mai không cần đi làm.”
Cảnh Lỵ:
“…”
“Lỵ Lỵ, em thấy thế nào?”
Cảnh Lỵ:
“…”
Cảnh Lỵ chưa từng quen nam sinh nào khác, không biết khi làm việc này thì bầu không khí phải thế nào. Trong TV, nam nữ chính nhìn nhau thâm tình, ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, sau đó cởϊ áσ vô cùng tự nhiên, sau đó…
Kinh Nhiên hỏi cô thấy thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn cô chủ động?
“Em cảm thấy… Chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm đi leo núi, lâu rồi bọn mình chưa đi leo núi.”
Ánh mắt Kinh Nhiên lộ vẻ mất mát:
“Ừm…”
Không đè nặng lên cơ thể Cảnh Lỵ, xoay người nằm vào chỗ trống bên cạnh, đắp kín chăn, chuẩn bị ngủ.
Kinh Nhiên không dây dưa, Cảnh Lỵ cảm thấy bất ngờ. Thật ra Kinh Nhiên là tôn trọng suy nghĩ của cô, nếu cô không muốn, vậy anh sẽ không ép buộc cô. Nhưng Cảnh Lỵ hy vọng anh có thể chủ động đúng lúc, đôi khi anh lại quá trực tiếp hỏi cô có nguyện ý không, khiến cho tất cả cảm giác lãng mạn, thần bí đều bị xua tan.
Cảnh Lỵ thấy anh đã nằm xuống, tắt đèn trong phòng.
Ngày thường sau khi tắt đèn, hai người sẽ trò chuyện một lúc, ví dụ như ngày mai ăn gì, hoặc là muốn làm việc gì. Nhưng không khí đêm nay lại trằm lặng, Kinh Nhiên không nói gì cả.
Cảnh Lỵ lên tiếng trước:
“Nhiên Nhiên, ngày mai leo núi xong, đi ăn mì được không.”
“Ừm…”
“Buổi chiều bọn mình lại đến nhà bà ngoại?”
“Ừm…”
Cảnh Lỵ:
“…”
Quỷ ấu trĩ!
Kinh Nhiên chính là ấu trĩ như vậy, cô lại không phải không biết.
Giữa hai người họ, anh không chủ động, lại nhát, lại sợ chọc cô không vui.
Anh cần cô phải nói ra, thì mới dám làm chuyện anh muốn làm.
“Nhiên Nhiên, không phải anh nói, anh đã xem phim để học sao?”
“Ừ.”
“Học thế nào rồi? Đã nắm được điểm mấu chốt chưa?”
“Ừ.”
“Vậy bọn mình thử…”
“Thử thế nào?”
Cảnh Lỵ:
“… Không phải anh nói học xong sẽ dạy em à? Không dạy nữa?”
“Dạy!”
Kinh Nhiên một tay kéo Cảnh Lỵ vào trong l*иg ngực của mình, hỏi:
“Có phải em muốn học bây giờ không?”
Cảnh Lỵ hơi thẹn thùng
“Ừ”
một tiếng.
“Hừm, vậy để anh nói cho em từng bước đi, đầu tiên là hôn môi, sau đó anh sẽ vừa hôn, vừa sờ một bên màn thầu nhỏ của em, còn sờ em gái của em…”
Cảnh Lỵ vốn còn đang thẹn thùng lại khẩn trương, nghe thấy Kinh Nhiên nói thì vô cùng buồn bực, anh thật sự rất biết cách để phá hỏng bầu không khí. Cảnh Lỵ không hề để lại cho anh mặt mũi, nói:
“Thì ra phiền toái thế à, bọn mình vẫn nên đi ngủ thôi.”
“Đừng… Có phải em cảm thấy có quá nhiều bước không, thật ra có thể giảm bớt đi, nhưng lại sợ bước đầu không làm đủ, em sẽ đau.”
Cảnh Lỵ nói:
“Nhiên Nhiên, anh có thể im lặng làm, không nói lời nào được không?”
“Anh sợ em không học được…”
Nói thật, mặc dù Cảnh Lỵ chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng cô cảm thấy lần đầu tiên của mình và Kinh Nhiên, tuyệt đối là bất thường nhất trên đời.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu, nương theo ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, vuốt mặt Kinh Nhiên, nhẹ nhàng
“Suỵt”
một tiếng.
Kinh Nhiên yên tĩnh lại.
Cảnh Lỵ giật thân mình, dịch lên hướng đầu giường, thẳng một hàng với Kinh Nhiên, môi cô để sát vào môi anh. Kinh Nhiên ôm eo thon của cô, đáp lại nụ hôn.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, tiếng thở dốc khẽ khàng của hai người quanh quẩn bên tai.
“Nhiên Nhiên, dạy em…”
“Vậy chúng ta bắt đầu.”
Kinh Nhiên đẩy váy ngủ của cô lên, Cảnh Lỵ phối hợp với anh, để anh cởi đồ ra.
Nửa người trên trần trụi của cô lộ ra trước mắt anh, mặc dù trong phòng không bật đèn, chỉ mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ. Kinh Nhiên lại cận nặng, trong hoàn cảnh tối tăm thế này, nhìn vật gì cũng mờ mờ ảo ảo, không hề nghĩ ngợi, anh duỗi tay đến ven tường, mở sáng đèn trong phòng.
“Anh… Sao anh lại bật đèn…”
Hai tay Cảnh Lỵ che ngực, vừa hoảng sợ lại thẹn thùng.
“Anh… Không nhìn thấy.”
“Ừ…”
Cả người Kinh Nhiên đè nặng lên trên người Cảnh Lỵ, môi hôn lên mặt cô, lỗ tai, cổ… Nhẹ nhàng lướt qua tựa lông chim, có chút ngứa. Tay anh vuốt ve từng tấc thân thể của cô, tay anh rất ấm, mỗi một tấc đều bị anh sờ đến nóng bỏng.
Nụ hôn tựa lông hồng đáp trên từng tấc da thịt của cô, động tác không lưu loát, nhưng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến tâm trí của cô.
“Nhiên Nhiên…”
“Hửm?”
“Nói anh yêu em.”
“Anh yêu em…”
Cảnh Lỵ ở dưới thân anh, bị trêu chọc thành một vũng nước. Đôi mắt cô ướt dầm dề, nhìn anh quỳ gối trên giường, cởi xuống quần áo ngủ của anh, kể cả qυầи ɭóŧ.
Cảnh Lỵ che lại hai mắt không dám nhìn anh lõa thể, Kinh Nhiên quỳ ghé lên người cô, dùng tay kéo đôi tay đang che mắt cô, dịu dàng trấn an:
“Lỵ Lỵ, em đừng sợ, nó sẽ làm em rất thoải mái.”
Học lời cợt nhả này ở đâu vậy hả…
Kinh Nhiên chuyển động thân mình, duỗi tay đến bên tủ đầu giường, mở ngăn kéo, tìm được hộp áo mưa Cảnh Lỵ đã mua lúc trước.
Dùng chút thời gian để mở bao, sau khi đã chuẩn bị ổn thoả, Kinh Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
“Anh vào đây.”
Eo của Kinh Nhiên chợt hạ xuống, chen vào.
“Nhiên Nhiên, đau…”
Hốc mắt Cảnh Lỵ phiếm hồng, mang theo nước mắt. Động tác của Kinh Nhiên rất dịu dàng, anh liếʍ nước mắt trên khuôn mặt Cảnh Lỵ, dỗ dành:
“Lỵ Lỵ, lần đầu tiên vào đều như vậy, chờ một lát sẽ hết.”
“Ừm ừm…”
Kinh Nhiên thở hổn hển, chậm rãi ra vào, cho cô thời gian thích ứng.
“Nhiên Nhiên, em không đau…”
“Được…”
Kinh Nhiên đẩy nhanh tốc độ…
Nam nữ vui vẻ, một phòng tràn đầy sắc xuân.
*
Sáng sớm, Cảnh Lỵ tỉnh dậy, nhìn thấy Kinh Nhiên đang chống đầu cười nhìn cô.
Cảnh Lỵ kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, thẹn thùng hỏi:
“Sao anh lại nhìn người ta như thế?”
“Lỵ Lỵ, tối hôm qua thoải mái không?”
Kinh Nhiên cười tủm tỉm, cầu khen thưởng.
“Ừ.”
Cảnh Lỵ vẫn dùng chăn che nửa khuôn mặt, thẹn thùng gật đầu. Nhớ tới tối hôm qua bọn họ điên cuồng làm vài lần, cảm thấy quá xấu hổ, cuối cùng dứt khoát dùng chăn che cả đầu mình.
Cảnh Lỵ lấy chăn che đầu mình, cảm giác được Kinh Nhiên kéo tay trái của cô, sau đó ngón tay chạm đến một vật lạnh lẽo. Cô tò mò xốc chăn lên, nhìn thử thì phát hiện trên ngón áp út của cô là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
“Đây là?”
Cảnh Lỵ không hiểu nhìn Kinh Nhiên.
“Lỵ Lỵ, gả cho anh, được không?”
Kinh Nhiên thâm tình thỉnh cầu.
“Cầu hôn?”
“Ừ.”
“Nhưng, em không muốn kết hôn nhanh như vậy…”
Kinh Nhiên kéo Cảnh Lỵ vào trong ngực, nói:
“Không sao, em đáp ứng anh là tốt rồi, anh sẽ chờ đến khi em muốn kết hôn, thì chúng ta sẽ đi kết hôn.”
“Được, em đáp ứng lời cầu hôn của anh.”
“Lỵ Lỵ, em đến Hongkong phải chăm sóc tốt cho bản thân, có gì khó khăn phải nhớ nói với anh.”
Cảnh Lỵ gật đầu:
“Vâng, em biết rồi.”
“Lỵ Lỵ, dù em có bận rộn làm việc đi nữa, thì cũng phải nhớ đến anh. Nếu có người theo đuổi em, em lập tức lấy nhẫn kim cương ra, nói em đã có chồng.”
“Vâng.”
“Mỗi tuần anh sẽ cố gắng rút thời gian để đến HongKong thăm em, kiểm tra xem em có chăm sóc tốt cho bản thân mình không. Em phải ăn cho béo mập mới được, nếu em sút một cân, anh lập tức mang em về nhà, không cho đi đâu cả, biết không?”
“Nhiên Nhiên, anh đừng nói nữa, anh mà nói thêm gì nữa, em sợ em sẽ không muốn đi Hongkong.”
Cảnh Lỵ ôm Kinh Nhiên, nói:
“Nhiên Nhiên, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, anh cũng phải như vậy nhé. Công tác mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, bị bệnh cũng phải uống thuốc, đừng cáu kỉnh giống như con nít.”
Kinh Nhiên gật đầu:
“Ừ, anh biết rồi.”