Cô ta luôn nghĩ Sở Hạ Tâm là kiểu người tự thu mình, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy mối quan hệ thân thiết.
Sau khi Tiểu Trình rời đi, Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh nhìn qua tường kính trong suốt, quan sát người đàn ông đang tự tin phát biểu trong phòng họp, Hạ Hoành.
Anh ta nhìn qua tuổi còn trẻ, cả người toát ra vẻ cà lơ phất phơ, ăn mặc y hệt kiểu thiếu gia giàu có nhàn rỗi, chẳng hề giống một nhân vật đứng đắn.
Sở Hạ Tinh nhíu mày ghét bỏ: “Cái tên này á? Rõ ràng là thằng nhóc còn non choẹt, cũng đòi học người ta đi bao dưỡng minh tinh?”
Trong mắt bà, Hạ Hoành chỉ là kiểu cậu ấm ham chơi, thích náo nhiệt, gương mặt và cách nói chuyện đúng là có thể lừa được mấy cô gái mới lớn mười tám đôi mươi. Ngoài vẻ ngoài bất cần và gia thế, anh ta căn bản chưa từng trải qua sóng gió, hoàn toàn không có khí chất đàn ông trưởng thành.
Sở Hạ Tinh từng gặp không ít loại công tử nhà giàu chơi bời trong giới, nhảy vào showbiz làm diễn viên hay idol cho vui, đầu óc đơn giản, năng lực chẳng ra sao.
Hàn Sở Ninh biết dì mình đã hoàn toàn mất hứng với kim chủ mới, cười cợt đầy khoái chí: “Dì à, kim chủ không phải đều như vậy sao? Ít ra người này còn có điều kiện kha khá, đâu có hói trán, bụng bia, nhìn cũng không đến mức dầu mỡ!”
Sở Hạ Tinh nhún vai: “Thôi đi, dạo này lo nghĩ cách mua lại hợp đồng cho dì đi, nhanh chóng dứt điểm vụ này.”
Ban đầu bà còn định chơi trò “giả yếu đuối bám kim chủ” đùa cho vui vài chiêu. Nhưng sau khi tận mắt thấy Hạ Hoành thì hoàn toàn không có chút cảm hứng nào, đúng kiểu nóng lên được ba phút rồi tắt. Nếu là một gã xấu xa thật sự thì bà còn có thể thi triển mánh lới, chứ đối diện với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này thì đúng là chẳng buồn ra tay.
Hàn Sở Ninh đã quá quen với kiểu “thay đổi như gió” của dì mình, chỉ nhắc khẽ: “Nhưng cháu không chắc có thể xử lý xong trước khi dì vào đoàn. Sở Hạ Tâm đã ký hợp đồng rồi.”
Sở Hạ Tâm đã ký từ sớm với đoàn phim “Người Trong Tim Ở Chốn Xa”, chỉ là dự án này trước đó suýt sập, bây giờ bỗng dưng tái khởi động. Sở Hạ Tinh không thể nói hủy là hủy ngay được, nhất là khi hợp đồng quản lý có điều khoản yêu cầu nghệ sĩ tuân theo sự sắp xếp của công ty. Đợi Hàn Sở Ninh xử lý xong, chắc phim cũng gần đóng máy rồi.
Sở Hạ Tinh thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là đóng một bộ phim thôi à? Mất bao nhiêu thời gian được. Vừa hay cũng lâu rồi chưa vào đoàn, coi như khởi động lại cảm giác.”
Bà vốn chẳng ngại diễn xuất. Trong giới vẫn luôn có câu “diễn đạo bất phân”, ý chỉ diễn viên và đạo diễn có sự liên thông về tư duy. Nhiều đạo diễn giỏi thường rất hiểu diễn xuất, mà không ít diễn viên hàng đầu cũng từng chuyển sang làm đạo diễn.