Hàn Sở Ninh nghĩ đến tính cách của dì mình, trong lòng bất giác thầm mặc niệm cho ông kim chủ xui xẻo kia, lẩm bẩm: “Thôi được rồi, dù sao dì cũng chỉ hứng thú được hai ba ngày là quên ngay, cháu không cãi nữa.”
Hàn Sở Ninh: Ai bảo kim chủ lại đi bao dưỡng người ta một cách thiếu đạo đức, lần này coi như gặp phải thứ dữ rồi. Hình ảnh quảng cáo là hoa trắng ngây thơ, hàng thật giao đến là hoa bá vương.
Cô gái đang tính tranh thủ dạo này lấy lại hợp đồng của Sở Hạ Tâm, đến lúc đó chắc dì Sở Hạ Tinh cũng sẽ quên ngay vụ kim chủ. Giờ dì chỉ đang rảnh quá nên thấy mới mẻ thôi, chỉ cần có việc chính để làm thì sẽ nhanh chóng vứt nó ra sau đầu.
Trong văn phòng tầng cao của tòa nhà lớn, Tống Văn Dạ vừa kết thúc một cuộc họp video căng thẳng và bận rộn, quay về phòng thì thấy Hạ Hoành đang ngồi trên sofa, lật xem một cuốn sách giải trí nhàn nhã.
Hạ Hoành thấy người bạn lâu năm trong bộ vest chỉnh tề bước vào, thong thả vẫy tay chào: “Ui.”
Tống Văn Dạ cởi cà vạt và áo vest, tiện tay treo lên giá, sau đó xắn tay áo sơ mi, cuối cùng cũng trút được một chút mệt mỏi, mở miệng hỏi: “Xử lý xong chưa?”
Hạ Hoành đáp một cách uể oải: “Lần đầu tiên Tống Tổng bao nuôi tiểu minh tinh, tất nhiên là mình lo đâu vào đấy, tuyệt đối không để cậu thất vọng!”
Tống Văn Dạ trầm giọng: “Mình nói rồi, không phải bao nuôi.”
Anh đã giải thích cả trăm lần, vậy mà Hạ Hoành vẫn cứ giả ngơ như không hiểu.
Hạ Hoành cười cợt trêu chọc: “Nhưng mà cậu còn sức đâu mà tán gái chứ? Ngày nào cũng bận đến phát điên, còn dư thời gian để giải trí hả?”
Tống Văn Dạ là kiểu người cuồng công việc chính hiệu. Trong tập đoàn, trước có hổ sau có sói, đối ngoại luôn giữ hình tượng ôn hòa điềm đạm, thật khó tưởng tượng được lại có quan hệ với một tiểu minh tinh hạng mười tám. Anh có gương mặt điển trai, khí chất lạnh lùng, sơ mi lúc nào cũng cài đến tận cổ, nhìn qua đã thấy khó gần, cả người toát ra cảm giác xa cách.
Anh im lặng nghe bạn mình nói đùa, ánh mắt thâm sâu khẽ động, hơi mím môi không kiên nhẫn, ánh nhìn mang theo chút cảnh cáo.
Hạ Hoành lập tức ngồi thẳng người, vội vã giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, mình đùa thôi! Mình biết là nhà cô ấy có ân với cậu nên cậu mới nhờ mình giúp, hai người trong sáng rõ ràng, không dính dáng gì hết, là mình sai khi bôi nhọ hình tượng đại nam tử thuần khiết như tuyết của Tống Tổng!”
Anh ta lại chặc lưỡi nghi ngờ: “Nhưng cậu chắc chắn không nhận nhầm chứ? Mình đã điều tra rồi, hoàn cảnh nhà cô ấy với cậu hoàn toàn không liên quan gì cả.”