Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 17: Nằm im hưởng lợi

Sở Hạ Tinh: Nếu được làm lại, dì cũng muốn làm người “nằm im hưởng lợi” chứ không phải người còng lưng gánh team, thế chẳng phải nhàn hơn sao?

Hàn Sở Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng thế thì hơi “trà xanh” rồi đó, với lại hình tượng của dì vốn không giống người ta, sao mà làm được mấy chuyện đó chứ?”

Hàn Sở Ninh: Mỗi lần dì nổi giận là chỉ thiếu lôi đầu người ta ra vặn thôi, còn mơ mộng làm “yếu đuối đáng thương”? Người ta là trà xanh, dì là Thiết Quan Âm à?

Sở Hạ Tinh không phục: “Thì dì giả vờ là được! Dì là đạo diễn mà, kỹ năng diễn xuất đỉnh lắm đó!”

Hàn Sở Ninh chê bai: “Nhưng vấn đề là dì giả vờ để làm gì chứ? Dì Tần năm xưa không có chỗ dựa, không có tài nguyên nên mới phải bám vào người khác. Dì thì đã là full cấp đại lão rồi, còn ham cái gì nữa.”

Hàn Sở Ninh thật sự không tin có kim chủ nào lại có quan hệ rộng hơn cả đạo diễn Sở, nên càng không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ lạ của dì mình.

Sở Hạ Tinh nói với vẻ hiên ngang: “Dì chỉ muốn cảm nhận thử cảm giác được người ta dâng tài nguyên tận tay ấy mà! Cả đời cày cuốc vất vả, dì cũng muốn một lần không cần làm gì mà vẫn có được tất cả!”

Hàn Sở Ninh: “?”

Cô gái cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường, vội vàng nói: “Vậy thì cháu cũng có thể dâng tài nguyên cho dì mà, nhà mình đâu thiếu tài nguyên.”

Sở Hạ Tinh đáp đầy khí thế: “Cháu là kim chủ nhà nuôi, tài nguyên của cháu vốn là của dì rồi! Dì muốn chính là muốn nếm thử cảm giác có kim chủ hoang dã, coi thử tài nguyên bên ngoài có thơm không!”

Hàn Sở Ninh: “...”

Dì là Hải Vương à? Còn phân biệt được cả “nuôi trong ao” với “đánh bắt tự nhiên”?

Tất nhiên Hàn Sở Ninh hiểu tâm trạng của dì mình. Dì cô lại nổi hứng bất chợt, tìm được “trò chơi mới” mang tên bám kim chủ, nên thấy vô cùng hứng thú.

Sau khi nghỉ hưu, từng có một thời gian Sở Hạ Tinh si mê nấu thuốc bắc, ngày nào cũng bận rộn chăm chút, canh từng chút không rời mắt. Nhưng chưa bao lâu lại chán, vứt sang một bên không đoái hoài nữa, rồi lại mê mẩn thứ khác.

Tính cách của Sở Hạ Tinh là như vậy, cảm xúc theo từng đợt. Cả đời bà chỉ có đam mê duy nhất kéo dài bền bỉ là làm phim, nhưng sau khi lớn tuổi, sức khỏe không cho phép theo đoàn nữa, đành quanh quẩn trong nhà chơi mấy trò linh tinh. Hàn Sở Ninh sao nỡ trách dì mình thích bày trò, chẳng qua là không thể quay phim nữa, thì phải tìm gì đó để gϊếŧ thời gian thôi.

Thật ra, bây giờ Sở Hạ Tinh cũng không thực sự muốn “bám đại gia” để xin tài nguyên. Bà chỉ đơn giản là cảm thấy mới mẻ, thú vị, thậm chí có chút tâm thái của mèo vờn chuột, đùa vui là chính.