Nam nhân dẫn đầu thấy vậy, không nhịn được bật cười khinh miệt, giọng đầy chế giễu:
“Yêu nữ Hợp Hoan tông, bản lĩnh thì chẳng ra gì, khẩu khí lại không nhỏ. Chỉ dựa vào một mình ngươi, cũng muốn gϊếŧ sạch năm người bọn ta sao?”
Hắn lại hung hăng bổ sung một câu:
“Nơi này không có tên tạp chủng bán yêu đó giúp ngươi, ta xem ngươi còn giở được trò gì.”
Thẩm Uẩn vừa nghe xong, trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức mắt nhanh tay lẹ giữ chặt Kỳ Huy đang suýt nữa bộc phát vì nghe câu đó.
Nàng ghé sát tai Kỳ Huy, truyền âm nhỏ giọng:
“Đừng nóng, mình chờ xem tình hình đã rồi ra tay, kẻo lại rơi vào bẫy của bọn chúng.”
Ánh mắt Kỳ Huy bốc lửa, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.
Thế nhưng sau khi nghe lời sư tỷ, hắn cố kìm nén cảm xúc, ngoan ngoãn buông tay xuống.
Lúc này, mấy tên nam tu còn lại của Lăng Tiêu tông bắt đầu nở nụ cười tà ác. Ánh mắt bọn chúng lộ rõ ham muốn trắng trợn, không kiêng nể gì mà săm soi Linh Cơ như thể nàng ta chỉ là một món đồ chơi tùy ý lật qua lật lại.
Một trong số đó cất giọng khinh bạc, âm dương quái khí nói:
“Nghe nói ngươi hầu hạ Thanh Hoà Trưởng lão nhiều năm, hắn ta thương ngươi lắm nhỉ? Không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mà khiến hắn ta lưu luyến đến vậy?”
Sắc mặt Linh Cơ điềm tĩnh, nheo mắt liếc mấy tên nam tu kia. Bỗng nhiên, sợi tơ trong tay nàng ta vυ't lên như tên rời dây, phóng thẳng về phía trước.
Sợi tơ đỏ ấy uốn lượn như rắn nước linh hoạt, luồn lách giữa đám người với tốc độ khiến mắt thường không sao theo kịp.
Trong chớp mắt, một sợi trong đó đã quấn lấy cổ một tên nam tu.
Tên đó lập tức bị siết đến mặt mũi đỏ bừng, tròng mắt trồi hẳn ra ngoài.
Mấy tên còn lại phản ứng kịp, vội vàng kết trận, tay cầm trường kiếm, hoảng loạn chém đứt những sợi tơ đỏ quanh người.
Thế nhưng, đám tơ kia lại vô cùng ngoan cố. Chúng di chuyển cực nhanh, hơn nữa sau khi bị chém đứt, lập tức mọc ra sợi mới. Trong chớp mắt, bên trong kiếm trận đã tràn ngập những sợi tơ đỏ đan xen dày đặc, khung cảnh vô cùng choáng ngợp.
Thẩm Uẩn đưa mắt đầy thưởng thức nhìn về phía Linh Cơ, quả nhiên là mỹ nhân tỷ tỷ.
Ngay cả cách đánh người cũng tao nhã đến vậy.
Năm tên nam tu kia sắp bị tơ đỏ quấn chặt như tằm trong kén, sắp bị siết đến chết. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tên nam tu đứng giữa trận kiếm bất ngờ rút từ trong ngực ra một tấm phù lục.
Tấm phù đó tỏa ra khí tức cực mạnh, mang theo tia điện lượn vòng, ánh sáng chớp lên chói mắt, lập tức đánh tan toàn bộ tơ đỏ xung quanh.
Thẩm Uẩn nheo mắt quan sát kỹ, thầm giật mình, trong tấm phù đó, vậy mà lại chứa đựng toàn lực một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hẳn là phù do một vị trưởng lão hệ Lôi linh căn sau khi kết anh tặng cho người thân cận, đem pháp lực bản thân phong ấn trong phù, dùng làm bùa hộ thân.
Dư chấn sau khi phù lục phát nổ mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp hất bay Linh Cơ và Mị Nhi ra xa.
Hai người nặng nề rơi xuống đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Con mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Một tên nam tu gằn giọng mắng chửi.
Một tên khác cũng nhao nhao phụ họa:
“Hôm nay ta chơi ngươi ngay tại đây, để xem Thanh Hoà Trưởng lão còn muốn loại rác rưởi như ngươi nữa không!”
Trong mắt Linh Cơ, hận ý cuồn cuộn gần như trào ra thành thực thể. Nàng ta nhìn chằm chằm vào mấy tên trước mặt, hàm răng cắn chặt, phát ra tiếng nghiến ken két. Linh lực toàn thân bắt đầu vận chuyển, nàng ta thà tự bạo cũng quyết không để bị làm nhục.