Xuyên Nhầm Vào Truyện Tu Tiên Nam Tần, Ta Được Nuôi Quá Tốt!

Chương 25

Thẩm Uẩn: “?”

Cướp trắng trợn à?

Ba người chậm rãi men theo hành lang tiến về phía trước, ánh mắt cảnh giác đảo quanh mọi ngóc ngách.

Trên vách hành lang khắc đầy các phù văn cổ xưa, ánh mắt Thẩm Uẩn dừng lại trên một đoạn phù văn khá lâu.

Tống Tuyền thấy nàng dừng lại bèn hỏi: “Sư tỷ?”

“Những phù văn này, hình như là dẫn lối.”

Tống Tuyền và Kỳ Huy cũng tiến lại gần, tuy không nhìn ra ý nghĩa gì, nhưng họ vẫn tin vào phán đoán của Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn vừa rồi trong phòng tu luyện phát hiện ra những phù văn đó là tổ hợp tạo thành Bắc Đẩu tinh đồ.

Những phù văn này chắc chắn đều xuất phát từ cùng một người, vạn biến nhưng không rời gốc. Phù văn trên hành lang này cũng phải dùng cùng một logic để lý giải.

Nàng cẩn thận nghiên cứu những phù văn trên tường, hai người bên cạnh cũng không hối thúc.

Tống Tuyền đưa dạ minh châu cho Kỳ Huy cầm, còn bản thân thì lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái túi nhỏ, moi ra một quả linh quả màu đỏ đưa cho Thẩm Uẩn.

“Sư tỷ vừa ăn vừa xem đi, đây là quả dung nham lúc nãy lấy trong dược viên, ăn lúc còn nóng mới ngon.”

Thẩm Uẩn nhận lấy, cắn một miếng, đôi mắt mở to.

Cảm giác của quả dung nham vừa ấm nóng vừa mềm mại, ấm áp như ngọn lửa, lại trơn mịn như sữa bò.

Hương vị chua chua ngọt ngọt, khi vào miệng còn kèm theo từng tia linh lực hệ Hỏa tinh khiết.

Trời má, ngon vãi!

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Tống Tuyền, trao cho hắn một ánh nhìn công nhận.

Thằng nhóc này biết điều đấy!

Rồi vừa ngậm quả vừa tiếp tục nghiên cứu bức tường.

Một lúc lâu sau, khóe môi Thẩm Uẩn rốt cuộc cũng nhếch lên:

“Quả nhiên, những phù văn này là chỉ dẫn của một loại trận pháp. Chỉ cần kích hoạt theo thứ tự phù văn là có thể tìm được lối ra.”

Nàng giơ tay bấm quyết, đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh lực, khẽ điểm vào những vị trí khác nhau trên phù văn.

Các phù văn lần lượt phát sáng, tựa như một con đường ánh sáng vươn dài trong bóng tối.

Vừa định đi theo con đường ánh sáng, mấy người đã nhạy bén bắt được âm thanh đánh nhau kịch liệt mơ hồ vọng lại từ phía xa. Xen lẫn trong đó là tiếng vũ khí va chạm loảng xoảng cùng với tiếng rêи ɾỉ nén lại của ai đó.

Thẩm Uẩn vốn dĩ không định can dự, nhưng bỗng một giọng nói quyến rũ đến lạ lùng lọt vào tai nàng. Đó là giọng của Linh Cơ, vang vọng cực kỳ rõ ràng trong hành lang hẹp này.

Thẩm Uẩn khẽ nhướng mày, sau một thoáng cân nhắc liền dứt khoát quyết định kéo theo hai tên sư đệ ngốc nghếch kia đi hóng chuyện.

Khi bọn họ đến nơi, chỉ thấy năm tu sĩ nam mặc đạo bào trắng thêu viền vàng của Lăng Tiêu Tông đang vây chặt hai nữ tử vào giữa.

Năm người kia bố trí kiếm trận, hàn quang đan xen lấp lánh, như một bức tường chắn dày đặc không thể xuyên thủng.

Trong tiếng công kích dồn dập của kiếm trận, thi thoảng vang lên âm thanh "xoẹt" rõ ràng của vải vóc bị xé toạc.

Linh Cơ mặt đầy giận dữ, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn năm gã nam tu trước mặt, lạnh lùng quát:

“Các ngươi là muốn không sống nổi để quay về à?”

Lúc này, đầu ngón tay nàng ta lượn quanh những sợi tơ đỏ nhàn nhạt, tựa như có sinh mệnh, đang khẽ rung động.

Ánh mắt nàng ta lạnh băng, lướt qua năm kẻ đang vây trận phía trước. Dưới chân nàng ta, Mộng nhi đang nằm sõng soài, quần áo xộc xệch.

Thẩm Uẩn nhìn dáng vẻ chật vật của Mộng nhi, giữa hai chân mày cau chặt lại.