Sau Khi Phản Diện Nuôi Lớn Nam Chính

Chương 3

Tuế An hơi ngả người ra sau, ôm chặt chiếc gùi vào trong lòng, né tránh bàn tay đang lục tìm dược thảo của chưởng quỹ Lưu, nói: “Ngài không chịu xuống quê thì ta đành phải lên đây vậy.”

Tiền không tự đến thì nàng đành phải tự mình đi kiếm thôi.

“Để ta xem kỹ thêm chút nữa nào.”

Chưởng quỹ Lưu rướn người, vươn dài cánh tay ra. Tay vươn dài rồi, tự nhiên liền lộ ra lớp vải thô lót bên trong ống tay áo bằng lụa màu xanh đậm.

Lớp vải lót trắng ấy đã giặt đến ố vàng xù lông, bị bà ta nhét sâu bên dưới ống tay áo, bình thường không dễ gì nhìn thấy được.

Tuế An: “…”

Đúng là người keo kiệt đến mức với bản thân cũng chẳng chút nương tay.

“Tuế Đại Bảo à, chỗ dược thảo này của ngươi…” Chưởng quỹ Lưu chép chép miệng, cố ý kéo dài giọng, hơi nhướng mày lên: “Không được tươi cho lắm nhỉ.”

Cái giọng quen thuộc dùng để trả giá này, cộng thêm việc cố tình gọi cả tên húy ra vẻ thân thiết kia, khiến Tuế An trong lòng đã quen thuộc tới mức muốn đảo mắt xem thường.

Chưởng quỹ Lưu cầm lên một cọng hoàng hoàng miêu, vẩy vẩy mấy cái cho nước mưa và đất rơi xuống, miệng thì tỏ vẻ ghét bỏ, tay thì giống như đang mua rau cải, thản nhiên xé bỏ mấy chiếc lá bên ngoài, chỉ vì trên lá có một chấm vàng nhỏ bằng đầu kim.

“Đây này, héo hết rồi đây.” Chưởng quỹ Lưu nhăn nhăn khuôn mặt trắng mập, ra hiệu cho Tuế An nhìn vào mép lá: “Nhìn xem, cuộn hết cả vào rồi.”

Tuế An nheo mắt ghé sát vào nhìn: "Cuộn chỗ nào cơ chứ, rõ ràng là do chen chúc trong gùi mới thế thôi. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ mớ thảo dược này của ta biết điều, ngài xem, lá còn biết tự cuộn vào khiêm nhường, chẳng chiếm chỗ gì cả."

Chưởng quỹ Lưu cười khẩy một tiếng.

Tuế An vội cầm lấy cọng hoàng hoàng miêu, vuốt vuốt vài lần, cố hết sức duỗi thẳng lá ra.

Chưởng quỹ Lưu vẫn chưa chịu thôi: “Cỏ thuốc ướt hết cả rồi, ai mà biết được phơi khô rồi còn mới hay không nữa.”

Bà ta liếc mắt nhìn Tuế An, hừ nhẹ mấy tiếng: “Không chừng hái hai ba ngày trước rồi cố ý rưới nước lên giả bộ tươi mới cũng nên.”

Vừa rồi lúc vào cửa, đâu phải Tuế An lấy mặt đón “mưa liễu”, rõ ràng là dùng cái gùi hứng lấy.

Lá cây có nước sẽ nặng hơn, cân lên kiểu gì chẳng thêm được vài lạng nữa.

Tuế An mở to hai mắt, ưỡn thẳng lưng, chẳng chút chột dạ nào, nói dối như đúng rồi: "Đều là mới hái sáng nay, tranh thủ buổi chiều mang đến bán đấy chứ! Chỗ nước này là do sáng nay trời mưa ướt vào thôi! Vừa rồi đứng ở cửa chẳng qua ta cảm thấy gió xuân dễ chịu, đứng hóng gió tỉnh táo tinh thần, lát nữa nhìn cân sẽ không bị nhầm thôi.”

“Nếu ngài không lấy, ta qua Trường Xuân Đường đối diện hỏi thử vậy.” Tuế An vừa nói vừa làm bộ định nhấc gùi tre lên vai, vẻ mặt kiểu như “không mua thì thôi vậy”.