Sau Khi Phản Diện Nuôi Lớn Nam Chính

Chương 2

"Ta vốn còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới chứ." Chưởng quỹ Lưu quý phái đưa ra một bàn tay, tay kia thì kéo ống tay áo bằng lụa màu xanh lục nhạt của mình, như sợ dính phải bùn đất, mắt cụp xuống, vừa nhặt nhạnh vừa soi mói vào chiếc gùi tre.

Trong đó có ích mẫu thảo và hoàng hoàng miêu (bồ công anh).

Ích mẫu thảo — hoạt huyết điều kinh, lợi tiểu tiêu phù. Hoàng hoàng miêu (bồ công anh) — thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, thông kinh lợi sữa.

Đều là những loại dược thảo phổ biến, giá trị không cao.

Tuế An đưa tay quệt đi những giọt nước ban nãy vừa “đón trọn” trên mặt khi bước vào cửa, chớp chớp đôi mắt trong trẻo, đen trắng rõ ràng cực kỳ đẹp mắt, cười nói: “Sao có thể vậy được.”

Nàng hơi xóc nhẹ cái gùi tre, để mớ dược liệu phía dưới lộ lên trên, chứng tỏ bên dưới cũng rất tươi mới.

Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ mong chờ, lời nói lại càng ngọt ngào: “Trừ phi ngài chịu xuống tận quê thu mua dược thảo.”

“Xuống quê thu mua?” Chưởng quỹ Lưu nghe vậy liền lùi nửa bước về sau, bĩu môi nhìn Tuế An, cứ như đang nhìn thứ gì hiếm thấy lắm vậy: “Không ngờ tuổi không lớn, mà nghĩ hay thật đấy.”

Tuế An năm nay mới mười hai tuổi, đang độ tuổi lưng chừng thiếu niên. So với các cô bé cùng tuổi trong huyện, nàng lớn lên cực kỳ xinh xắn.

Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, cùng đôi mắt mang ý cười long lanh như nước, còn đẹp hơn cả những nam tử cao quý được gấm vóc lụa là, sống sung sướиɠ trong khuê phòng kia rất nhiều.

Nàng có khung xương cân đối, tay chân thon dài, dáng người thanh mảnh, chiều cao nổi bật, trời sinh đã là một giá treo quần áo hoàn hảo. Dù chỉ mặc bộ áo vải thô màu xám, khí chất nàng cũng chẳng hề thua kém các vị tiểu thư đang đọc sách trong thư viện kia chút nào.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, dung mạo đẹp cũng chẳng bằng đầu thai tốt.

Dù có đẹp đến đâu, thì vẫn là bàn tay chai sần, vẫn là thân áo dài màu xám được sửa lại từ quần áo cũ của người khác, vẫn là đôi giày vải vá đi vá lại không biết bao nhiêu lần.

“Xuống quê thu mua không làm lỡ mất chuyện buôn bán sao? Tìm người thu mua chẳng phải cũng phải tốn tiền à?” Chưởng quỹ Lưu chậc lưỡi, vẻ mặt trách cứ, như thể đang cho rằng Tuế An không biết tính toán vậy: “Đấy toàn là bạc cả đấy.”

Tuế An: “…”

Đúng là con Tỳ Hưu sống mà.

Chưởng quỹ Lưu vừa nhỏ mọn vừa keo kiệt, chỉ sợ người khác kiếm được tiền từ túi mình. Một hiệu thuốc Vĩnh An Đường lớn như thế này, lại cố sống cố chết không thuê nổi một người làm công hay học đồ nào, lý do là: Học đồ chẳng phải phải lo cơm sao? Học đồ chẳng phải phải lo chỗ ở sao? Thuê người làm công chẳng phải phải tốn bạc sao?

Thế nên tất cả mọi việc đều do bà ta đích thân làm lấy, nửa chút cơ hội kiếm bạc cũng không cho người ngoài hưởng.