Editor: 1900
Lần trước Tống Lăng tới kinh thành vừa đi vừa dừng lần chần mãi cũng non nửa tháng. Lần này về vội với cha, cả đoàn xe tốc độ mau nhất, cơ hồ không nghỉ ngơi một đường đi thẳng, rốt cuộc tới sáng ngày thứ chín, cả người cả ngựa thuận lợi tiến vào thành Ích Châu.
Vừa vào thành, Tống Lăng liền kích động xốc màn xe lên, đầu ngó ra ngoài, mười phần vui sướиɠ nhìn đông nhìn tây.
Xe ngựa đi qua phường Cẩm Tú, Tống Lăng bắt tay Lương Chinh, giọng nói kích động, “Tướng công, chàng mau nhìn xem!”
Lương Chinh nghiêng đầu, nhìn theo ngón tay nàng chỉ, Tống Lăng vui vẻ, “Trước kia thϊếp làm túi thơm, khăn tay linh tinh, đều đem tới bán ở cửa hàng ki.”
Lương Chinh nói giỡn ra vẻ không tin, “Bán được ư?”
“Đương nhiên!” Ánh mắt Tống Lăng nghiêm túc, “Thϊếp làm rất đẹp sao.”
Lương Chinh cười cười, sờ đầu nàng, “A Lăng của chúng ta thực giỏi.”
Tống Lăng cao hứng, đôi mắt đều cong lên, hai tay cũng nắm tay Lương Chinh thật chặt, “Cha ta ở dược đường phía trước, thực mau sẽ gặp người.”
“Hảo.”
Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lương Chinh một cách đăm chiêu.
“Làm sao vậy?”
Tống Lăng cười tủm tỉm, “Cha sẽ thích chàng, đặc biệt thích chàng.”
Lương Chinh cười, “Làm sao nàng biết?”
Tống Lăng cười vô cùng vui vẻ, “Chàng lớn lên thật đẹp nha.”
Lương Chinh nhéo nhéo mặt nhỏ, “Nàng thật là quỷ linh tinh.”
Tống Lăng cười khanh khách, ôm thật chặt cánh tay Lương Chinh.
Xe ngựa ngừng trước cửa Hồi Xuân đường.
Tống Lăng gấp gáp muốn thấy cha, xe vừa dừng liền không chờ Lương Chinh, lập tức nhảy xuống xe, chân vừa chạm đất liền chạy vào trong dược đường.
Tiểu nhị phụ trách bốc thuốc, nhìn thấy có khách tới, liền nhiệt tình tiếp đón, “Phu nhân, ngài tới xem bệnh hay tới bốc thuốc?”
Tống Lăng kích động, “Ta tới tìm cha.”
Tiểu nhị kia sửng sốt, “Cha ngươi? Ngươi là?”
“Ta họ Tống, ta là Tống Lăng.”
“Nga, ngươi là nữ nhi của Tống lão sao?”
“Đúng!”, “Cha ta đâu rồi?”
Tiểu nhị kia liền thành thực, “Tống lão đã trở về rồi.”
“Cái gì?! Như thế nào, làm sao lại trở về? không phải ở đây chữa bệnh sao?”
“Đúng là ở đây chữa bệnh, trị một thời gian, thân thể tốt lên một chút, hắn ngại ở đây tốn kém, liền đi về nhà mình.”
Thời điểm Lương Chinh đi vào, thấy bộ dáng ngơ ngác sững sờ của kiều thê, liền kéo tay nàng, “Lám sao vậy?”
Tống Lăng quay đầu, “Cha ta về nhà.”
Nàng lo lắng, cầm ngược lại tay Lương Chinh, “Chúng ta trở về đi.”
Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, nắm tay nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, “Quay đầu, đi thôn Đào Hoa.”
Hai thân vệ lập tức ứng, “Vâng, thưa công tử!”
một hàng bốn chiếc xe ngựa, mười mấy con tuấn mã cao lớn xuất phát về thôn, trận thế mênh mông cuồn cuộn.
Thôn Đào Hoa cách thành không xa lắm, đi một lát là đến rồi.
………..
Thôn dân phụ cận trong thôn, từ xa xa đã thấy một đoàn xe ngựa đang hướng vào thôn, một đám mở to hai mắt, hiếm lạ nhìn chằm chằm.
Người nhà quê, nơi nào được gặp trận tượng thanh thế lớn như này, bốn chiếc xe ngựa xa hoa, chung quanh có mười mấy tuấn mã cùng hộ vệ, mỗi người hộ vệ bên hông đều đeo bội đao, thân hình thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng.
Các thôn dân lập tức nghị luận sôi nổi, “Những người này có vẻ đang tới đây, họ tới đây làm gì nhỉ? Giống như rất có quyền thế.”
“Còn không phải sao, các ngươi nhìn xe ngựa kia đi, cũng quá xa xoa mà.”
“Các ngươi nhìn mà xem, mấy người cưỡi ngựa đó, còn mang theo đao đâu.”
“Ai da, không phải là quan sai chứ? Trong thôn chúng ta có ai phạm tội à?”
“không thể nào.”
Các thôn dân tò mò vô cùng, sôi nổi suy đoán, “đi xem, đi xem.”
Thực mau, xe ngựa vào thôn, thẳng hướng nhà Tống Lăng.
Tống Lăng vén màn xe ngóng trông nhà mình. Các thôn dân mắt sắc, kích động gào lên, “Kia không phải là khuê nữ nhà Tống lão sao?”
“Ai nha! Thực đúng là Tống nha đầu.”
“Thiên! Tống nha đầu lại ngồi trong xe ngựa xa hoa như vậy!”
Tống Lăng nóng lòng, căn bản không để ý xung quanh, chỉ kích động kêu, “Tới rồi, A Phong, ở phía trước.”
A Phong là thị vệ mở đường đi trước, nghe được thanh âm của Tống Lăng, quay đầu nhìn theo ánh mắt Tống Lăng, “Vâng, phu nhân, thuộc hạ đã biết.”
Các thôn dân nghe ‘phu nhân’ liền kích động, “Ai ai, các ngươi nghe gì chưa, Nam nhân kia vừa kêu Tống nha đầu là phu nhân kìa!”
“Tống nha đầu thành thân khi nào? Làm sao không ai biết chuyện này?”
“Đúng vậy đúng vậy, thành thân khi nào nha, còn gả tốt như vậy?”
Tống Vương thị cùng nữ nhi vừa trở về từ trong thành, hai người là đi mua của hồi môn, thấy rất nhiều người vây quanh nhà Tống lão nhị, liền tò mò cũng lại gần, “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
nói, liền thấy mấy chiếc xe ngựa, cùng đội hình mười mấy bảo mã cùng thị vệ, bà ngẩn người, “Nha, đây là chuyện gì? không phải phạm pháp gì chứ?”
“Ai da, dâu cả Tống gia, ngươi còn không biết đi, Lăng nha đầu đã trở lại!”
Tống Vương thị sửng sốt, “A Lăng?”
“Còn không phải sao? Người nam nhân kia còn kêu A Lăng là phu nhân đâu! Chất nữ nhà ngươi gả cho người ta từ khi nào thế?”
Tống Vương thị ngốc, “không nghe nói nàng gả chồng a.”
Tống Vương thị nhìn mấy chiếc xe xa hoa, bỗng nghĩ tới cái, trong mắt lộ ra khinh thường, “Nha đầu kia không phải vì tiền, làm thϊếp cái lão nhân nào trong thành đó chứ?”
Tống Tú đứng bên cạnh khẳng định, “Đúng vậy! Làm thϊếp mà thôi, còn gióng trống khua chiêng, làm gì vậy?”
một đám người nghị luận sôi nổi, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại.
Tống lão cha nghe thấy động tĩnh ồn ào, liền vội vàng đi ra, sau đó cũng bị dọa sợ ngây người trước đội hình mười mấy nam nhân cưỡi ngựa bên ngoài.
Cả người sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc, “Cha!”
Tống Lăng vội vàng nhảy xuống, “Cha!”
Tống lão thấy nữ nhi, còn tưởng mình hoa mắt, theo bản năng xoa nhẹ khóe mắt, “A A Lăng?”
“Cha! Ta đã trở về!” Tống Lăng kích động vui sướиɠ, ôm chặt Tống phụ.
Tống cha tức khắc rơi lệ, “A Lăng, nữ nhi ngoan của cha, cuối cùng ngươi cũng trở về.”
“Cha!” Tống Khê cũng chạy xuống từ chiếc xe phía sau, kích động chạy tới.
Phụ tử ba người ôm nhau thành một đoàn, vừa khóc vừa cười.
Lương Chinh xuống xe bước lại gần, Tống Lăng giữ chặt tay hắn, kéo lại gần trước mặt Tống phụ, vừa vui sướиɠ vừa ngượng ngùng, “Cha, ta giới thiệu một chút, đây là Lương Chinh, trượng phu của ta, con rể của ngài.”
Tống phụ nghe xong khϊếp sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lương Chinh, “Ngươi...ngươi…”
Lương Chinh cung kính khom người, “Tiểu tế gặp qua nhạc phụ đại nhân.”
Tống phụ choáng váng, đôi mắt cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
hắn sống vài thập niên, cũng chưa thấy nam nhân anh tuấn như này, ngũ quan cùng khí khái toàn thần đều vô cùng bất phàm, phải nói là cao quý. Dường như không tin vào mắt vào tai mình, Tống phụ quay đầu nhìn lại Tống Lăng, “A Lăng, này, đây, đây là tướng công con?”
Tống Lăng nhịn không được cười, gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy cha.”
Trong đám người, các thôn dân cũng cực kỳ khϊếp sợ, từ một khắc Lương Chinh xuống xen, mọi đôi mắt đều nhìn chằm chằm hăn, đặc biệt là các cô nương tuổi xấp xỉ tìm mai, một khắc thấy người kia, họ đều không thể khống chế suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đặc biệt là khi thấy Tống Lăng lôi kéo tay Lương Chinh, một đám lộ ra thần sắc hâm mộ và ghen ghét.
Đương nhiên, ánh mắt khϊếp sợ nhất là hai mẹ con nhà Tống Vương thị kia.
Đôi mắt Tống Tú thẳng tắp chưa rời Lương Chinh.
Có người nhịn không được, “Ngươi không phải nói Tống nha đầu đi làm thϊếp cho lão nhân gia sao? Vị này vừa là tướng công lại còn trẻ tuổi anh tuấn của Tống nha đầu kia kìa.”
“Còn không phải sao, nhìn cái khí độ kia, tuyệt đối không phải người thường.”
“Ai da, nha đầu A Lăng kia cũng thật khổ tận cam lai.”
1900: hết khổ đến sướиɠ, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướиɠ.
Tống Vương thị nhăn mày nhăn mặt, lặng lẽ túm tay nữ nhi, “Nha đầu chết tiệt kia, làm sao mà tìm được nam nhân tốt như vậy?”
Tống Tú cũng cắn môi nén giận, ánh mắt không dấu được niềm ghen ghét.
Bên ngoài đều là thôn dân đang vây xem, Lương Chinh cho thủ hạ dọn các rương trên xe xuống.
Tống phụ nhìn một rương lại một rương được khênh xuống, mọi thứ trước mắt dường như một giấc mơ.
Lại thấy thân hình đĩnh đạc cùng tướng mạo anh tuấn của người nam nhân trước mắt này, càng thấy mọi thứ không chân thực.
Mấy ngày hôm trước hắn còn nhờ bà mối Lý trong thành giúp đỡ tìm mai, kết quả người ta ngại nhà hắn nghèo, ngại A Lăng lớn tuổi, ngại A Lăng quá gầy sau này không sinh dưỡng được.
Nữ nhi của mình bị người ta ghét tới ghét lui, lão cũng khó chịu trong lòng.
Nào hiểu được, bây giờ, ngay trước mắt hắn, khuê nữ lại mang theo cả tướng công về, dù là hắn chưa thấy qua quá nhiều việc đời cũng hiểu, người này không phải người thường.
Thấy mọi người vẫn đứng ở cửa, Tống phụ vội vàng nói, “Cái kia, chúng ta vào nhà thôi.”
Tống Lăng nắm tay Lương Chinh, vô cùng vui vẻ, “đi, tướng công, chúng ta vào nhà thôi.”
Lương Chinh cười cười, đi theo Tống Lăng vào nhà.
Các thôn dân thấy người đều vào rồi, vẫn không nỡ bỏ đi, đứng quanh đó bàn tán sôi nổi.
Tống Vương thị kéo tay Tống Tú, cho nàng một ánh mắt, “đi.”