Editor: 1900
Tống Lăng sửng sốt trong chốc lát, nháy mắt liền hiểu rõ, có chút buồn bực xen kẽ xấu hổ, “Như thế nào….”
Lương Chinh cười trầm, “Nàng không muốn sao?”
Tống Lăng thẹn thùng vô cùng, dùng sức lắc đầu, “không, không nghĩ!”
Lương Chinh nhướng mày, bộ dáng hoàn toàn không tin.
Tống Lăng bị nhìn cũng sợ sệt, dùng sức giãy giũa mong muốn thoát khỏi được l*иg ngực ai kia. Cánh tay tràn đầy sức lực ôm nàng gắt gao, căn bản nàng muốn tránh cũng tránh không được.
“Chàng mau thả ta ra.”
“không thả.”
“Chàng….A!” Còn chưa dứt lời, cả người đã bị ôm ngang.
Tống Lăng hoảng loạn, “Chàng làm gì?”
Lương Chinh: “Tắm rửa.”
Tống Lăng được ôm về phía bên trong bình phong, thau tắm chứa đầy nước ấm, hơi ấm hầm hập phả vào mặt.
Tống Lăng dùng sức đong đưa hai chân, giãy giụa muốn nhảy xuống mắt đất.
Lương Chinh cười nàng, “Lần trước còn nháo muốn tắm rửa cùng ta cơ mà?”
Tống Lăng cũng gấp lắm rồi, “Thϊếp, lần đó thϊếp uống say mà. Thϊếp không tắm cùng chàng đâu, mau thả thϊếp ra.”
Lương Chinh đem người ôm phía trước thau tắm, liền thả người ra, Tống Lăng vội vàng chạy ra ngoài, nào ngờ ai kia không cho nàng cơ hội, một tay kéo người đẹp trở lại, cúi đầu cười cười, “Sao lại thẹn thùng như vậy chứ? Lại không phải chưa từng thấy?”
Tống Lăng đỏ mặt, nhỏ giọng, “Vốn dĩ chưa thấy qua.”
Ngày đó nàng khẩn trương cực kỳ, nào dám nhìn loạn a.
Lương Chinh nhướng mày, nghiêm túc nhìn nàng.
Tống Lăng bị cái nhìn này chiếu tới hoảng loạn, “Chàng, chàng làm gì?”
Lương Chinh cúi đầu cười, áp sát trán với Chàng!”
Lương Chinh: “Ta thế nào?”
Đôi mắt tròn đẹp dùng sức trừng hắn, xấu hổ không nói lên lời, miệng hơi hé, hơn nửa ngày mới đỏ mặt bật ra một câu, “Chàng lại khi dễ ta.”
Lương Chinh dán môi lại gần, nhẹ nhàng hôn hôn nàng, “A Lăng, hình như ta càng ngày càng thích nàng.”
Thình lình được nghe lời âu yếm, Tống Lăng lại sửng sốt tới choáng váng, vừa đối diện đôi mắt ôn nhu thâm tình kia, trong đó có nàng.
Trong lòng tràn đầy mật ngọt, lại có chút thẹn thùng, gục đầu xuống, nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, thanh âm nho nhỏ, “Thϊếp cũng vậy.”
Lương Chinh sờ sờ gáy nhỏ, thấp giọng cười, “Cùng nhau tắm được không nương tử?”
………
Tống Lăng liền biết không thể nào tắm chung cùng ai kia mà, nơi nào là tắm rửa chứ, rõ ràng là….
Tắm sạch sẽ đã là một canh giờ sau, Lương Chinh mỹ mãn ôm kiều thê không nỡ dừng.
hắn hơi cúi đầu, hôn hôn đôi mắt, lại đi xuống, ôn nhu vuốt ve đôi môi đẹp.
Cả người Tống Lăng đều nhũn ra, toàn thân phiếm màu hồng phấn, miệng nhỏ hé mở thở dốc, đôi mắt mông lung nhuốm nước, vô cùng xinh đẹp.
Ngón tay Lương Chinh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt nàng, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp thỏa mãn.
Tống Lăng nhấp miệng, nhịn không được trừng hắn, “Chàng còn cười.”
Lương Chinh cười càng vui vẻ, cầm tay nàng, cúi đầu hôn hôn.
Theo bản năng Tống Lăng đẩy hắn một cái, đỏ mặt, “Chàng mau đi ra.”
Lương Chinh nhướng mày, cười đến xấu xa, “Cái gì đi ra ngoài?”
“Chàng…” Đôi mắt ướŧ áŧ xấu hổ đến đỏ bừng.
Lương Chinh cười ái muội, tiếng nói khàn khàn, “Ân? nói cho ta, cái gì đi ra ngoài?”
“Ngươi!” Cả khuôn mặt đỏ bừng, lại nói không nên lời cái gì đi ra ngoài.
“Ta như thế nào?”
“Chàng, chàng…”
“Ân?”
“Chàng xấu lắm!” Tống Lăng tức giận không nhịn được đấm một cái lên vai hắn.
Lời nói thẹn thùng như vậy, sao nàng dám mở miệng.
Tống Lăng một quyền đấm ra lại bị người ta thuận thế bắt được, kéo lại hôn hôn thơm thơm.
Nàng nhấp miệng, oán trách đại phôi đản này chỉ biết khi dễ nàng thôi.
Lương Chinh bị bộ dáng thở phì phì này chọc cười, rốt cuộc không trêu chọc nàng nữa, lưu luyến không rời mà rút ra ngoài.
Sờ sờ đầu nàng, “Đợi chút, ta lấy quần áo cho nàng.”
nói, liền đứng dậy từ thau tắm.
Trong nháy mắt, Tống Lăng lơ đãng liền thấy phía dưới của hắn, sợ tới mức trái tim đập nhảy dựng, cả mặt nóng bỏng.
Lương Chinh rũ mắt thấy kiều thê che lại ngực, nghiêng thân trốn trong nước.
Bất đắc dĩ cười một cái, chân dài sải bước.
Lau sơ qua thân mình, gỡ quần áo trên bình phong mặc vào, lại ra ngoài lấy xiêm y cho Tống Lăng.
Tống Lăng thừa dịp Lương Chinh ra ngoài, cũng chạy nhanh bước ra ngoài, một tay cầm xiêm y trên giá, lộn xộn áp lại lên người.
Thời điểm Lương Chinh trở lại, đã thấy nàng một thân xiêm y hồng nhạt, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Lương Chinh cười cười, “Che làm gì, lại đây, mặc quần áo vào.”
Trong tay Lương Chinh là một bộ trung y sạch sẽ, Tống Lăng bước vội lại, đoạt lấy thật nhanh, “Thϊếp, thϊếp tự mặc, chàng ra ngoài đi.”
Lương Chinh: “........”
Tống Lăng: “Mau ra ngoài.”
Tống Lăng đẩy Lương Chinh, đuổi hắn ra ngoài.
Lương Chinh thật sự không có biện pháp với bộ dáng thẹn thùng kia của nàng, mắt mang ý cười, bất đắc dĩ lại sủng nịch lắc đầu, “Được được được, ta ra ngoài, nàng đổi xiêm y đi, chúng ta sẽ xuống dưới dùng bữa.”
Dứt lời, cũng xoay người ra ngoài.
Rốt cuộc Tống Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể mảnh khảnh cùng làn da hồng phấn, thi thoảng có thể thấy vết đỏ cùng vết ứ ngân, dáng người không chút thịt thừa, mười phần xinh đẹp câu nhân.
Da mặt Tống Lăng mỏng, nàng sao dám đứng trước mặt Lương Chinh thay quần áo chứ!
Nhanh chóng đổi tốt xiêm y, nhìn trên ngó dưới một lượt rồi mới đi ra từ bình phong.
Lương Chinh một thân trường y màu bạch nguyệt, dáng người đĩnh bạt, vô cùng tuấn lãng, đang đứng chờ ai đó trước cửa sổ.
Ngày thường Lương Chinh một thân hắc y, rất ít thấy hắn mặc xiêm y màu sáng như này, nhìn qua có vài phần cảm giác phiêu dật, phong độ nhẹ nhàng như trích tiên.
Tống Lăng ngây người nhìn hắn.
Lương Chinh cảm giác được tầm nhìn phóng lại, liền thấy Tống Lăng đang sững sờ đứng bên cạnh bình phong, đôi mắt cũng không chớp nhìn mình.
Đối với bộ dáng si mê của kiều thê, Lương Chinh còn rất vừa lòng, lại có chút kiêu ngạo, “Thất thần cái gì?”
Đến lúc này Tống Lăng mới hoàn hồn, ngại ngùng đi tới phía mép giường, lấy áo khoác ngoài cầm lên.
Chải đầu, mặc quần áo, sửa sang thỏa đáng rồi hai phu thê xuống lầu dùng cơm.
……..
Phía dưới, Tống Khê đang ngồi trước bàn cơm, bụng đã réo tới mấy lượt rồi, cái đầu nhỏ thường xuyên ngẩng lên phía trên, bộ dáng trông ngóng đã lâu.
Đáng tiếc nhìn cả nửa ngày cũng không thấy người xuống.
Cũng may, tới thời điểm hắn sắp tuyệt vọng thì cũng thấy được bộ dáng chậm rì rì bước xuống của tỷ tỷ cùng tỷ phu.
Nhịn không được, Tống Khê hỏi, “Tỷ, ngươi cùng tỷ phu làm gì vậy? Sao lại muộn như vậy hai người mới xuống.”
Tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, hỏi thuận miệng, lại làm mặt Tống Lăng đỏ bừng trong giây lát.
“Tỷ, tỷ sốt sao, mặt đỏ quá.” Tống Khê vội vàng quan tâm tỷ tỷ.
Tống Lăng: “……”
Theo bản năng Tống Khê sờ sờ trán tỷ tỷ, một lúc lâu, vẻ mặt kỳ quái, “không nóng nha.”
Tống Lăng: “……”
Lương Chinh nhịn không được cười, cười nhẹ.
Tống Khê nhìn về phía tỷ phu, “Tỷ phu, tỷ tỷ bị làm sao vậy?”
“Tỷ của ngươi…”
Tống Lăng hoảng sợ, vội vàng túm tay hắn, khẩn trương mà đợi đáp án của hắn.
Lương Chinh cho nàng một ánh mắt yên tâm, “không có việc gì.”
Tống Lăng nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Hù chết nàng.
Lương Chinh kề sát bên tai nàng, thấp giọng, “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì?”
Tống Lăng ngẩng đầu, “........”
Lương Chinh cười cười, “Ngốc tử.”
Tống Khê ngồi đối diện, nhìn bộ dáng ân ái của hai người, tuy rằng không nghe được gì, nhưng bộ dáng cười nhẹ nhàng của tỷ phu, ánh mắt cũng chỉ có tỷ tỷ, có lẽ hắn thực lòng thích tỷ tỷ nhỉ?
Tống Khê nghĩ vậy cũng vui vẻ trong lòng, “Tỷ, nếu cha biết tỷ gả cho người, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tống Lăng ngẩn người, tức khắc nhớ tới cha.
Đúng vậy, cho tới nay, điều làm cha lo lắng nhất chính là hôn sự của nàng.
Tống Lăng nhớ cha, đoàn người dừng ở Nguyệt Dương Thành một đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục khởi hành.
1900: Có ai ở đây không =.=