Phu Nhân Không Ngoan: Ném Xuống Giấy Thỏa Thuận Ly Hôn Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn

Chương 9

"Anh hôm nay chẳng phải còn phải đến công ty sao? Nếu không thì hôm khác hẵng quay lại?"

Mộ Khuynh thật sự muốn kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Cô tính chờ chuẩn bị xong lý do từ chối và đối sách rồi mới quay lại.

"Anh không đến công ty một ngày thì cũng chẳng tổn thất gì lớn. Ở nhà với vợ con vẫn quan trọng hơn."

Mộ Khuynh suýt nữa bị anh làm cho tức đến phát điên!

Cô hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, không được nổi nóng, sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.

Điều chỉnh lại tâm trạng xong, cô mới tiếc nuối nói:

"Hôm nay đúng là không may rồi. Anh không cần đến công ty, nhưng tôi thì lại phải đi đó! Vì mấy hôm trước bận kiểm tra thai kỳ với chuyện bỏ trốn, tôi đã mấy ngày không đến công ty. Hôm nay dù gì cũng phải đến."

Mặc Cảnh Dật cầm thìa khuấy cà phê một cách nhàn nhã, rồi đặt nhẹ cái thìa xuống đĩa, sau đó nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm.

"Không sao, anh đi cùng em. Việc gì chưa xử lý xong thì để anh giúp. Chờ em xong việc, chúng ta cùng về nhà."

Mộ Khuynh nhìn người đàn ông ngồi đối diện, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Mặc tiên sinh đúng là ấm lòng ấm phổi, cưới được anh chắc chắn là cái gọi là phúc khí từ kiếp trước!"

Phúc khí: Mang nghĩa là vận may, phúc phần, sự may mắn

Mặc Cảnh Dật chẳng mấy để tâm đến ý tứ trong lời cô nói, chỉ xem đó là lời khen theo nghĩa đen.

"Phu nhân biết vậy là tốt rồi!" Anh điềm nhiên đáp.

Đôi khi, để khiến người khác phát điên, thật sự không cần phải lớn tiếng chửi mắng. Mà chỉ cần kiểu bình thản dửng dưng như anh ta là đủ.

Mộ Khuynh trừng mắt lườm anh một cái rồi không nói gì nữa.

Ăn sáng xong, Mặc Cảnh Dật đưa Mộ Khuynh đến công ty.

Ban đầu cả hai không ai nói câu nào. Nhưng Mộ Khuynh càng nghĩ về chuyện bị bắt quay về ngày hôm qua, càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo lý mà nói, dì Trần phải mất một khoảng thời gian mới đến được tập đoàn Mặc thị, anh muốn điều tra hành tung của cô cũng cần thời gian. Vậy tại sao anh có thể dễ dàng đón đầu được cô ở sân bay?

Hơn nữa, anh thậm chí còn đến trước cô?

Lý do cô để dì Trần mang theo thỏa thuận ly hôn đến sân bay là vì cô đã tính rất kỹ thời gian. Dù Mặc Cảnh Dật có đuổi đến thì máy bay cũng đã cất cánh rồi.

"Mặc Cảnh Dật, tôi hỏi anh một chuyện được không?"

Anh chuyên tâm lái xe, ngắn gọn đáp: "Hỏi đi."

"Anh làm sao biết được tôi ra sân bay? Còn có thể nhanh như vậy mà đón đầu tôi?"

Nghe xong, khóe miệng Mặc Cảnh Dật cuối cùng cũng nhịn không được mà nhếch lên.

"Khuynh Khuynh, em nghĩ kỹ lại xem, hôm qua em lái xe nào?"

Mộ Khuynh ngẫm nghĩ: "Hình như là chiếc Lamborghini Concept S? Sao vậy, có gì không đúng à?"

Đến nước này mà cô vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.

Mặc Cảnh Dật thật sự cảm thấy vợ mình mang thai đúng là não cá vàng ba năm. Anh tốt bụng nhắc nhở:

"Vậy em thử nghĩ kỹ lại xem, chiếc xe đó là của em hay của anh?"

Ngay lập tức Mộ Khuynh hiểu ra hôm qua theo phản xạ cô đã lái xe của Mặc Cảnh Dật!

Bảo sao anh phát hiện nhanh vậy! Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

Cô thậm chí không ngờ, lý do không trốn thoát lại là vì lái nhầm xe.

"Về phần tại sao anh có thể đến nhanh vậy thì chắc em cũng không cần anh nói thêm đâu nhỉ."

Mộ Khuynh chán nản nói: "Không cần!"

Hừ! Với thế lực Mặc gia, chắc chắn là có dùng đến vài mối quan hệ.

Cô rầu rĩ tựa đầu vào ghế, không muốn tiếp tục nghĩ đến mấy chuyện phiền phức nữa.

"Khuynh Khuynh, đừng buồn quá, lần sau nếu muốn chạy thì để ý chi tiết một chút là được." Mặc Cảnh Dật đúng là nói chuyện như chém dao vào tim người khác.

"Im miệng!" Mộ Khuynh đỏ mặt mắng.

Anh thấy thế cũng biết điều mà im lặng, tập trung lái xe.

Anh dừng xe rất vững vàng trước tòa nhà Khuynh Thành Quốc Tế, xuống xe rồi đích thân đỡ vợ xuống từ ghế phụ.

Mộ Khuynh vốn định hất tay anh ra, nhưng có vẻ anh đã đoán được, liền nhanh tay ôm eo cô trước.

Anh ghé sát bên tai cô nói nhỏ: "Hoặc là tự ngoan ngoãn đi vào, hoặc là để anh bế em vào."

Mộ Khuynh ngẩng đầu lườm anh một cái, cũng không nói gì thêm.

Dù sao cô cũng không muốn bị anh bế vào giữa bao nhiêu nhân viên công ty đang nhìn.

Cứ như vậy, hai người bước vào tòa nhà.

Vừa vào đại sảnh đã có không ít nhân viên chào hỏi. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh đáp lại, rồi dẫn theo Mặc Cảnh Dật lên tầng cao nhất văn phòng Tổng Giám đốc.

Đến văn phòng, đây là địa bàn của Mộ Khuynh nên cô không ngán gì anh nữa.

Cô thẳng tay hất tay anh khỏi eo mình, tức giận nói:

"Đi đâu thì đi, đừng cản trở tôi làm việc!"

Mặc Cảnh Dật hậm hực rút tay lại: "Xác định không cần anh giúp?"

"Anh ngồi yên không gây phiền là giúp tôi lớn nhất rồi!"

Nói xong, cô liền quay người đi về phía bàn làm việc của mình.

Mặc Cảnh Dật ung dung ngồi trên ghế sofa da đối diện bàn làm việc của cô, lặng lẽ nhìn Mộ Khuynh xử lý đống tài liệu.

Dựa theo hiểu biết của anh về cô, chưa đến năm phút nữa cô nhất định sẽ nổi giận.

Anh liếc nhìn đồng hồ, kiên nhẫn chờ đợi.

Mộ Khuynh nhìn chồng tài liệu cao ngất trên bàn, vốn đã đủ bực bội. Vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Mặc Cảnh Dật đang nhìn chằm chằm mình máu nóng lập tức dồn lên não!

Cô cau mày quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn dám nhìn nữa tôi móc hai con mắt anh ra bây giờ!”

Khóe môi Mặc Cảnh Dật khẽ cong lên, nụ cười càng rõ rệt: “Chắc chắn là không cần anh giúp thật à?”

Mộ Khuynh giận dữ chộp lấy một tập tài liệu, ném thẳng về phía anh.

“Suốt ngày chỉ biết nói, hỏi, nói, hỏi! Anh thể hiện bằng hành động chút được không? Lúc nào cũng ba hoa chích chòe, tôi chẳng thấy được tí thành ý nào cả!”

Mặc Cảnh Dật dễ dàng đón lấy xấp tài liệu cô ném sang, rồi mang nó tới đặt lên bàn.

Sau đó anh bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy: “Được rồi, mấy thứ này để anh lo. Em ra ghế sofa ngồi nghỉ đi.”

Mộ Khuynh cũng muốn lắm, nhưng không muốn tỏ ra quá dễ dãi, đành tiếp tục mạnh miệng: “Tôi mới không cần anh giúp!”

Mặc Cảnh Dật biết lúc này không nên chọc giận cô thêm, đành dịu giọng dỗ dành: “Phu nhân, coi như cho anh một cơ hội thể hiện đi.”

“Được thôi, tôi cho anh một cơ hội đó!” Mộ Khuynh hừ một tiếng rồi kiêu ngạo đứng dậy, bước về phía sofa ngồi xuống.