Phu Nhân Không Ngoan: Ném Xuống Giấy Thỏa Thuận Ly Hôn Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn

Chương 8

Mặc Cảnh Dật dường như đã quen với việc bị cô nhìn chằm chằm bằng ánh mắt si mê, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ đó của cô có chút đáng yêu một cách kỳ lạ.

"Khụ khụ." Người đàn ông ho khẽ hai tiếng, cố ý nhắc nhở cô.

Mộ Khuynh giật mình, ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt trêu chọc của anh.

Cô giả vờ bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu có chút ghét bỏ: "Anh dính quá đấy, tôi xuống trước đây."

Nói xong liền xoay người định đi, ai ngờ anh lập tức giữ chặt tay cô, ôm chặt vào lòng.

"Nếu em chưa nhìn đủ, thì cứ nhìn thêm vài lần nữa cũng không sao, phu nhân."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Khuynh lập tức đỏ bừng tới tận mang tai, bị bắt gặp đang nhìn lén thế này, đúng là mất mặt muốn chết!

"Tôi mới không thèm nhìn anh!" Cô cúi đầu, mạnh miệng phản bác.

Vừa hay ánh mắt cô lại rơi đúng vào mu bàn chân anh, không chút do dự, cô nhấc chân, dồn hết sức giẫm xuống.

Anh đau đến nỗi phải buông cô ra.

Không có con thì đừng hòng chiếm tiện nghi của bà đây.

Có con rồi, càng không có chuyện đó xảy ra đâu!

Cô chạy vài bước rồi quay đầu nhìn anh gương mặt anh lúc này đã đen lại. Cô nhếch môi, nở nụ cười đắc ý.

"Mặc tổng, đừng có ở trong phòng tốn thời gian quá lâu, tôi ăn cơm xong còn phải dọn dẹp nữa đấy."

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa thật mạnh.

Hiện tại Mộ Khuynh như thể đang liều mạng tìm đường chết vậy, mỗi ngày đều nghĩ đủ cách để chọc tức cái tên đàn ông này, xem anh có chịu đựng nổi mà tự động đề nghị ly hôn hay không.

Ban đầu cô chỉ muốn dỗ anh yên ổn để chờ thời cơ trốn đi,

nhưng nhớ tới những lời mẹ nói hôm qua, cô hiểu rằng cách đó không khả thi. Nếu chọc giận mẹ thật, có khi bị gạch tên khỏi gia phả mất.

Thế nên chi bằng khiến anh không chịu nổi mà tự mình buông tay, như vậy mới an toàn và hợp lý nhất.

Dù sao thì đến lúc đó người có lỗi cũng không phải là cô, chẳng có lý do gì mà không thử.

Sắc mặt Mặc Cảnh Dật lúc này đã vô cùng khó coi. Anh lấy khăn tắm vắt trên cổ lau đại tóc vài cái, sau đó ném thẳng xuống đất, đi thay quần áo.

Khi anh xuống lầu vào phòng ăn, tiểu thư Mộ nhà anh đã ăn được nửa bữa.

Thấy anh tới, cô cũng chỉ liếc qua một cái, rồi tiếp tục ăn ngon lành.

Sau khi ăn no, Mộ Khuynh xoa bụng, lười biếng tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc, đợi anh ăn gần xong thì mới đứng dậy về phòng.

Mặc Cảnh Dật thấy vợ mình làm như không thấy mình, trong lòng hơi bực, ngồi một mình trong phòng khách ủ rũ một lúc.

Lúc anh lên lầu, cô đã nằm tựa trên giường.

Anh đã tắm xong, vào phòng thay áo ngủ chuẩn bị lên giường thì bị Mộ Khuynh ngăn lại.

“Này này, đừng có lên giường! Từ hôm nay trở đi, anh ngủ ở phòng khách.”

Mặc Cảnh Dật nghe xong câu đó, mặt đẹp trai lập tức tối sầm xuống.

Dù vậy, anh vẫn cố kiềm chế cơn giận, hỏi lại:

“Tại sao?”

Mộ Khuynh nằm nghiêng, một tay chống đầu, nghiêm túc nhìn anh:

“Bác sĩ nói, ba tháng đầu mang thai không được ngủ chung.”

“Phu nhân chẳng lẽ em hiểu lầm hai chữ ngủ chung là nghĩa đen à?”

Anh cố tình nhấn mạnh cụm từ đó, rõ ràng là nhắc nhở cô.

Nhưng cô cáo nhỏ này cũng ranh mãnh thật, hoàn toàn không mắc bẫy.

“Mặc kệ anh nói gì, dù sao tôi cũng chỉ hiểu theo nghĩa đen thôi.”

Đã vậy thì Mặc Cảnh Dật cũng không khách sáo nữa, mặc kệ cô ngăn cản, tắt đèn leo thẳng lên giường, tiện thể ôm cô vào lòng.

“Mặc Cảnh Dật, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?” Mộ Khuynh không nhịn được hét lên.

“Bác sĩ nói không được ngủ chung, nhưng không cấm ngủ cùng giường.” Anh cúi đầu, khẽ cắn vành tai cô, giọng trầm thấp như thì thầm.

Cả người Mộ Khuynh như bị điện giật, cảm giác từ tai lan khắp toàn thân. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã giữ chặt tay cô rồi.

Cô bất lực đành chịu trận.

Mùa đông lạnh thế này, coi như để anh ta làm cái lò sưởi di động đi, cũng chẳng có gì to tát cả. Dù gì cũng từng bị anh ta ôm ngủ rồi, thêm một lần hay bớt một lần thì có sao đâu.

Hôm nay mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ sớm dậy muộn một tí cũng tốt cho em bé trong bụng.

Chẳng bao lâu sau, Mặc Cảnh Dật đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô trong lòng mình.

Trước kia khi cả hai chưa lật bài ngửa, họ đúng chuẩn là đôi phu thê kiểu mẫu của giới thượng lưu ở đế đô. Anh lịch thiệp điềm đạm, cô dịu dàng chu đáo, ai nhìn vào mà chẳng khen trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Nhưng ai mà ngờ, hai người đó đều đang “diễn”!

Anh thì ngoài mặt cao lãnh không gần nữ sắc, thật ra lại cực kỳ bá đạo và cố chấp. Còn cô là tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, ngoài miệng nói không kết hôn, nhưng thật ra là người có chủ nghĩa chạy trốn điển hình!

Sáng hôm sau, Mộ Khuynh tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm gọn trên người Mặc Cảnh Dật, tay chân quấn chặt lấy anh như bạch tuộc.

Cô nhìn gương mặt đang ngủ yên của anh, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Thật ra nhan sắc anh rất cao, gen di truyền chắc cũng không tệ. Cho nên tạm thời không cần lo chuyện ngoại hình của con trai rồi, chắc chắn sau này sẽ đẹp trai lắm.

Cô nhẹ nhàng thu chân mình khỏi eo anh, cố gắng không phát ra tiếng động.

Tiếc là dù cô có cẩn thận đến đâu thì cũng không giấu được Mặc Cảnh Dật, bởi vì anh vốn dĩ đang giả vờ ngủ!

Bàn tay to của anh lập tức giữ chặt lấy chân cô. Chỉ hơi dùng chút lực, Mộ Khuynh liền bị kéo ngược trở lại trong lòng anh.

Nhưng cô cũng không hoảng loạn, dù sao thì trong bụng đang có bùa hộ mệnh rồi, cô mới chẳng sợ cái tên cẩu nam nhân này!

Mặc Cảnh Dật chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Mộ Khuynh không né tránh, bị anh hôn cũng chẳng có phản ứng gì, như thể mặc kệ, coi như bị chó cắn một phát đi!

Mặc Cảnh Dật bị thái độ dửng dưng của cô chọc tức, cắn nhẹ môi cô một cái như trừng phạt.

Mộ Khuynh đau đến nỗi phải đẩy anh ra, che miệng tức giận mắng: “Đồ chó! Mặc Cảnh Dật, anh bị bệnh à?”

Anh lại chẳng tức giận chút nào, chỉ chống đầu nằm đó nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Ừ, anh có bệnh. Mà thuốc duy nhất chính là em.”

Mộ Khuynh suýt nữa thì nghẹn chết vì mấy lời buồn nôn này, lập tức xoay người quay lưng lại:

“Mấy lời kiểu đó đừng nói với tôi nữa, tôi nghe xong muốn nôn chết đấy. Anh giữ lại mà nói với mấy cô hồng nhan tri kỷ của anh đi.”

Nói xong cô lùi hẳn ra mép giường, rồi dứt khoát nhảy xuống, chạy vào phòng tắm.

Mặc Cảnh Dật nhìn theo bóng dáng hấp tấp ấy, chỉ bật cười đầy cưng chiều.

Đợi đến khi Mộ Khuynh rửa mặt chải đầu xong và xuống lầu ăn sáng, Mặc Cảnh Dật mới từ trên giường đứng dậy. Khi anh xuống tới nơi, cô đã ngồi ăn sáng, còn anh thì tự giác ngồi xuống đối diện.

Anh mở miệng: “Ăn xong thì chúng ta về nhà cũ một chuyến.”

Mộ Khuynh nghe xong liền thấy không ổn. Chắc chắn anh muốn nói chuyện cô mang thai với mẹ anh rồi.

Mẹ chồng cô dì Lan Hi đối xử với cô rất tốt, coi cô như con gái ruột mà yêu thương chăm sóc.

Nếu dì Lan Hi biết cô đang mang thai, mà cô còn định ly hôn với Mặc Cảnh Dật, thì chắc chắn dì sẽ rất đau lòng…