“Cái nơi quái quỷ gì thế này? Kiểm tra gì chứ, tôi không làm đâu! Tôi hối hận rồi!! Tôi muốn về nhà, thả tôi về nhà!!!”
Cuối cùng cũng có người chịu không nổi bầu không khí căng thẳng, ôm đầu la hét rồi lao ra ngoài phòng bệnh.
Vừa nghe thấy tiếng hét, tất cả mọi người đều nhíu mày. Chưa kịp để người kia chạy ra khỏi cửa phòng, đã bị nữ y tá trưởng tóm chặt.
Cô ta nhếch môi cười, nắm lấy gáy người kia rồi hung hãn đập đầu hắn vào tường.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp!”, đầu người chơi kia “hôn” chặt lấy bức tường, máu bắn tung tóe, não văng tứ phía.
Căn phòng ngay lập tức chìm vào im lặng.
Không còn ai dám bỏ chạy nữa. Ngay cả Cố Triêm, dù thuốc an thần còn chưa hết tác dụng, cũng cố gắng vịn tường mà đứng lên.
Nụ cười trên mặt nữ y tá trưởng nhanh chóng biến mất, cô ta lạnh nhạt lau máu dính trên mặt, rồi lặp lại câu nói ban nãy:
“Mời toàn thể bệnh nhân bắt đầu kiểm tra trắc nghiệm!”
Bảy người chơi còn lại lần lượt đứng dọc theo chân tường.
Cố Triêm là người đến sau cùng nên xếp ở vị trí cuối cùng.
Có lẽ vì vừa chứng kiến một người bị gϊếŧ chết ngay trước mắt, nên không ai nói gì. Trong căn phòng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của nữ y tá vang lên từng nhịp.
“Cộp… cộp…”
Tiếng bước chân hòa lẫn với không gian trống rỗng, vang vọng khắp căn phòng.
Nữ y tá không biểu lộ cảm xúc, quét mắt nhìn một vòng, sau đó bắt đầu giải thích nội dung bài kiểm tra.
“Đây là Bệnh viện Tâm thần Trường Hà. Các người là những bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng.”
“Chẩn đoán đôi khi có thể sai sót. Và có khả năng, các người thực sự là người bình thường. Để tránh nhầm lẫn trong điều trị, bệnh viện thiết lập bài kiểm tra trắc nghiệm mỗi ngày một lần. Nếu vượt qua bài kiểm tra, sẽ được xem là người bình thường. Nhưng nếu thất bại, phải chấp nhận trị liệu điều chỉnh.”
Khi nói đến hai chữ “trị liệu điều chỉnh”, y tá trưởng khẽ nở một nụ cười ghê rợn. Hiển nhiên, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Nói xong, cô ta bắt đầu đi lòng vòng trong phòng quan sát từng người. Đột nhiên, cô tiến đến gần Cố Triêm, gần đến mức mặt kề mặt, rồi hỏi:
“Vậy, cậu có bình thường không?”
Sắc mặt Cố Triêm tái nhợt… Trên người y tá trưởng tỏa ra một mùi hôi thối mục rữa, răng dưới môi vàng khè, trong kẽ răng hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Cố Triêm hoàn toàn không muốn có “tiếp xúc thân mật” với y tá trưởng, cả người cậu ép sát vào tường.
Gương mặt của cậu vốn lạnh lùng, xa cách, mà lúc này bị y tá ép đến đường cùng, càng khiến người ta có cảm giác mỹ nhân yếu đuối, “ta thấy mà thương”.