Sau khi mua vé vào, người xem có thể chọn những kênh phụ khác nhau để theo dõi riêng người chơi mà mình thấy có tiềm năng. Ngoài ra, còn có thể đặt cược xem ai sẽ vượt qua phó bản, nếu cược đúng, hệ thống sẽ nhân đôi điểm thưởng.
Tỷ lệ thương vong trong phó bản rất cao, có người thắng cược thì điểm tăng gấp đôi, nhưng có người thua sạch thì trắng tay phá sản.
Phó bản “Bệnh viện Tâm thần Trường Hà” là phó bản cấp D dành cho tân thủ, nên vị trí Livestream rất thấp trong bảng. Đã nửa tiếng kể từ lúc phát sóng, cũng chỉ có hai ba người bỏ tiền ra mua vé để xem, đa phần đều chỉ lướt qua rồi rời đi.
Mấy người đã trả tiền mua vé không muốn uổng phí điểm tích lũy, đành ngậm ngùi coi như xui xẻo, treo Livestream để gϊếŧ thời gian.
[Mau chóng bị diệt sạch đi cho rồi, tôi nhớ nếu chết ngay lúc mở đầu, hệ thống sẽ hoàn lại một nửa điểm tiền vé đấy.]
[Đừng mà, Văn ca còn đang ở trong đó!]
[Tôi tin Văn ca, dù người khác có chết hết, anh ấy nhất định sẽ vượt qua.]
[Văn ca? Một streamer hạng tép riu nào đấy mà cũng to mồm quá ha.]
[Ít ra cũng hơn cái đứa chỉ biết trốn sau màn hình Livestream như chuột là mày.]
[Hả? Gọi tao là chuột á? Sao mày không nghĩ, tao đang gõ được ở đây tức là tao đã vượt qua phó bản này rồi, hử?]
Ngay khi mấy người trong phòng Livestream đang cãi nhau vì “Văn ca”. Ở giữa màn hình phó bản, đột nhiên hiện lên đồng hồ đếm ngược đỏ như máu.
[Đừng cãi nữa! Phó bản của bọn họ sắp bắt đầu rồi!]
Cùng lúc đó, tất cả người chơi đang ở trong phó bản đều nghe thấy một tiếng phát thanh:
[Phó bản “Bệnh viện Tâm thần Trường Hà” đã có đủ 8 người chơi trực tuyến. Phó bản đang khởi động, đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1…]
“Rầm!” Cánh cửa bị ai đó từ bên ngoài đạp mạnh mở tung ra.
Một nữ y tá trưởng mặc đồ trắng, đội mũ y tá có sọc xanh lam, bước vào từ bên ngoài.
Nhìn bề ngoài cô ta còn khá trẻ, nhưng ngũ quan nghiêm khắc, đuôi mắt rũ xuống, môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn mọi người rất khó chịu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc giường phẫu thuật trống không, cô ta không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng, trừng mắt dữ dội về phía đám người chơi, rồi quay người kéo chiếc giường đi.
Cố Triêm hoàn toàn không nghi ngờ rằng, nếu vừa rồi cậu không kịp rời khỏi giường, thì lúc này ắt hẳn đã bị kéo đi cả người lẫn giường rồi.
Còn bị kéo đi đâu thì… ai mà biết được…
Sau khi kéo giường phẫu thuật đi, nữ y tá trưởng lại quay trở về.
Cô ta chậm rãi bước đi trong phòng, ánh mắt quét qua từng người chơi, như thể đang nhìn một đàn heo chờ bị làm thịt.
“Bệnh nhân số 700, 701, 702, 703, 704, 705, 706, 707…” Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong căn phòng: “Đến giờ rồi, toàn thể bệnh nhân hãy bắt đầu bài kiểm tra trắc nghiệm!”
Vừa dứt lời, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:
[Nhiệm vụ chính của phó bản đã được phát động: Trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần.]
[Giới thiệu nhiệm vụ: Tất cả các bạn đều là bệnh nhân của Bệnh viện Tâm thần Trường Hà. Bệnh viện này nằm ở rìa thành phố, cách xa sự ồn ào náo nhiệt, là một nơi rất lý tưởng để an dưỡng.
Nhưng đáng tiếc, các bạn đều không cho rằng mình là bệnh nhân tâm thần, và trong lòng chỉ muốn thoát khỏi nơi này.]
Phía sau phần giới thiệu nhiệm vụ là một đồng hồ đếm thời gian, hiển thị rằng bọn họ đã vào phó bản được hai tiếng ba phút.
Những con số đỏ tươi liên tục nhấp nháy, mang đến cảm giác ngột ngạt đầy chết chóc.