Kẻ Ham Vui Có Thể Trở Thành Cứu Tinh Của Giới Tu Chân Không?

Chương 13

Hắn đang giả què.

Vị thế lập tức bị đảo ngược, gã tu sĩ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

"Nam nhân sao lại còn giả què để lấy lòng thương hại chứ?"

"Thật đáng khinh." Vài thiếu niên nhiệt huyết lên tiếng bênh vực.

Người ném đá chính là Diệp Lãm Thu, trên tay cô còn xách đôi hoa tai mua cho Sài Linh, khi vừa quay trở về đã thấy cảnh tượng đạo đức giả này liền lập tức xông tới.

"Biết mình vừa xấu vừa lùn còn không mau cút xéo, mơ tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à?"

Diệp Lãm Thu mắng xong gã tu sĩ bỉ ổi cũng không tha cho những người không hiểu rõ tình hình mà hùa theo.

Cô đi thẳng đến trước mặt gã tu sĩ trung niên vừa nãy trách mắng Sài Linh độc ác, nhiệt tình đề nghị: "Ngươi lòng Bồ Tát nếu thương hắn như vậy, hay là kết làm đạo lữ đi, một lần sinh tám đứa?"

"Đùa... đùa cái gì!" Gã tu sĩ trung niên nghe vậy sắc mặt đại biến, không còn vẻ vênh váo khi trách mắng Sài Linh nữa, giống như nuốt phải ruồi.

Diệp Lãm Thu cười khẩy: [Quả nhiên gậy ông đập lưng ông].

Gã tu sĩ giả què bên kia thấy tình hình không ổn đã chạy mất, những người khác cũng dần tản ra.

Mắt Sài Linh rưng rưng nhìn Diệp Lãm Thu như một con chim non bị thương tìm thấy chiếc ô che chở của mình.

"Nhị sư tỷ..." Khi đối diện với ánh mắt của Diệp Lãm Thu, nàng khẽ gọi Diệp Lãm Thu.

"Ta đây."

Diệp Lãm Thu nắm lấy tay Sài Linh, bóp nhẹ an ủi, cô dịu giọng hỏi Sài Linh: "Không sao chứ?"

Đầu tiên Sài Linh theo bản năng nở một nụ cười rạng rỡ, cố gắng che giấu sự bất ổn: "Muội không sao, hắn không làm gì muội cả, cho dù có đánh nhau thì cảnh giới của muội cũng cao hơn hắn, sẽ không thiệt thòi đâu, hơn nữa còn có sư tỷ ở đây..."

Cho đến khi Diệp Lãm Thu nhìn Sài Linh nói: "Không muốn cười thì đừng cười."

Tay Diệp Lãm Thu còn đưa về phía Sài Linh, Sài Linh cảm nhận được vành tai hơi lạnh, có thêm một vật.

Sài Linh sờ thử, phát hiện là đôi hoa tai.

Chiếc mặt nạ vốn đã lung lay sắp đổ của Sài Linh hoàn toàn vỡ vụn, những uất ức mà nàng cố gắng kìm nén lại trào dâng.

"...Sư tỷ, muội có phải đã làm sai không?"

Biểu cảm của Sài Linh khi hỏi câu này vô cùng hoang mang.

Hô hấp của Diệp Lãm Thu khẽ nghẹn lại, cô rất dễ dàng đồng cảm với Sài Linh, chính xác mà nói thì hầu hết phụ nữ đều có thể đồng cảm.

Rõ ràng là nạn nhân, nhưng lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.

Sau khi tiếp xúc, Diệp Lãm Thu biết Sài Linh vốn là một người lương thiện, đơn thuần và nhạy cảm, đây là những phẩm chất tốt, nhưng khi gặp phải kẻ xấu thì lại biến thành lưỡi dao sắc nhọn đâm ngược lại nàng.

Sài Linh rơi vào vòng xoáy tự dày vò bản thân.

Không thể để nàng tự dày vò, bây giờ Diệp Lãm Thu sẽ dẫn Sài Linh đi giải quyết!

Diệp Lãm Thu hơi cúi người xuống để Sài Linh có thể nhìn thẳng vào mắt cô, cô hỏi Sài Linh: "Ngươi đã làm gì?"

"Muội không làm gì cả, muội thậm chí còn chưa nói chuyện với hắn..."

Sài Linh lo lắng giải thích, lần đầu tiên khuôn mặt nàng nhăn nhó.

Diệp Lãm Thu ra hiệu cho Sài Linh đừng hoảng, cô biết hết, trầm ngâm một lát rồi Diệp Lãm Thu kéo tay Sài Linh nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem."

Xem cái gì?

Sài Linh không hiểu gì nhưng vẫn tin tưởng đi theo sau Diệp Lãm Thu.

Diệp Lãm Thu dẫn nàng lướt đi nhanh chóng trên đường phố, vạt áo xanh và góc váy xanh non tung bay trong gió, thỉnh thoảng giao nhau.

...

Nhờ có khinh thân quyết, cũng may gã tu sĩ răng vàng bỉ ổi kia không đi xa.