Kẻ Ham Vui Có Thể Trở Thành Cứu Tinh Của Giới Tu Chân Không?

Chương 12

Vốn dĩ Diệp Lãm Thu không muốn rời khỏi tông môn, ngoài việc bên ngoài nguy hiểm thì cũng là do nguyên nhân này.

Rời khỏi tông môn, đâu có nhà miễn phí để ngủ, đan dược bế cốc miễn phí để ăn?

Tu tiên cũng phải xem xét tình hình kinh tế chứ, chẳng phải đây vẫn chưa thành tiên sao.

Diệp Lãm Thu muốn tặng quà cho tiểu sư muội, sau khi đảo mắt tìm kiếm, cô phát hiện không xa có một người bán hàng đang rao lớn, nếu ai có thể dùng linh lực mở được khóa Khổng Minh trong tay hắn trong thời gian quy định, thì có thể trực tiếp lấy đi món đồ đã chọn.

Diệp Lãm Thu để ý đến đôi hoa tai màu vàng nhạt xen lẫn xanh ngọc trên sạp của hắn, rất hợp với tiểu sư muội.

Cô quyết định thử một phen.

Đương nhiên chỉ chơi miễn phí, không được thì cô sẽ đi.

Sài Linh tính cách hoạt bát, vẫn còn tâm tính trẻ con, từ lâu đã bị đủ loại sạp hàng hấp dẫn, nàng đang nhìn đến hoa cả mắt.

Sau khi Diệp Lãm Thu nói với nàng rằng cô có chút việc phải làm, không cần nàng đi cùng, Sài Linh ngoan ngoãn gật đầu nói rằng nàng sẽ ở đây chọn đồ chờ Diệp Lãm Thu.

Sự thật chứng minh, người hay cười, trai rẻ tiền tự đến.

Sài Linh vừa mới đi lẻ không lâu đã bị một gã tu sĩ dáng người gầy gò, răng vàng khè bám theo.

...

"Tiên tử, có thể làm quen một chút, kết bạn không?"

Giây trước Sài Linh còn đang thưởng thức chiếc quạt xinh đẹp, giây sau một khuôn mặt xấu xí đã trực tiếp áp sát tới, cách nàng rất gần, chỉ khoảng hai nắm tay, khiến Sài Linh giật mình hoảng sợ.

Nhìn kỹ thấy ánh mắt đối phương đυ.c ngầu, giữa lông mày tràn đầy da^ʍ tà, Sài Linh càng muốn rút lui: "Hay là... hay là thôi đi, xin lỗi."

Theo tình huống bình thường, biết Sài Linh không muốn thì người khác sẽ bỏ đi, nhưng gã tu sĩ này vốn dĩ không phải người bình thường.

Hắn tức giận đến mức bắt đầu lớn tiếng la hét: "Tiên tử đây là chê ta vừa xấu vừa lùn, lại còn là một tên què sao?"

Lúc này Sài Linh mới chú ý hắn chỉ đứng bằng một chân, chân còn lại nhấc lên lơ lửng giữa không trung.

Khuôn mặt Sài Linh lập tức đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Không có, ta không biết..." nàng căn bản không nhìn.

Những kẻ thích hóng chuyện xung quanh đã nhanh chóng vây lại.

Có người còn lộ vẻ không tán thành nhìn Sài Linh: "Biết người biết mặt khó biết lòng, tiên tử trông ngây thơ đáng yêu như vậy, sao lại có lòng dạ độc ác như thế."

Sài Linh cố gắng biện minh nhưng gã tu sĩ càng hăng hái hơn, hắn không ngừng bảo những người khác phân xử, hắn là một tu sĩ què đã dũng cảm ngỏ lời kết bạn với Sài Linh, khó khăn như thế lại không ngờ bị đối xử phân biệt như vậy.

Gã tu sĩ ngoài mặt than khổ nhưng thực ra trong lòng đắc ý vô cùng, đặc biệt là khi phát hiện mắt Sài Linh đỏ hoe sắp khóc.

Hắn đã để ý Sài Linh một lúc rồi, loại nữ tu này thường mềm lòng dễ xấu hổ, nhưng không ngờ Sài Linh lại từ chối hắn.

Từ chối hắn thì phải trả giá!

"Ái da! Đau!"

Sự đắc ý của gã tu sĩ dừng lại ở giây tiếp theo, hắn đột nhiên ôm đầu gối kêu la thảm thiết.

Có tu sĩ mắt tinh nhìn thấy có viên đá nhỏ bắn trúng đầu gối hắn.

"Chân kia của ngươi không phải vẫn tốt sao, giả què cái gì chứ, lần sau nếu để ta thấy ngươi nữa sẽ thật sự đánh gãy chân ngươi!"

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, mọi người cũng nhờ nhắc nhở mà chú ý đến cái "chân què" mà gã tu sĩ răng vàng vốn đang nhấc lên lại có thể tự nhiên đặt xuống đất, thậm chí vừa nãy còn nhún nhảy hai cái.