Nhìn thấy Thẩm Vi mở miệng theo cách không thể tin nổi, môi hai bên của nứt toác đến tai như muốn nuốt chửng cô, Chúc Ảnh Dã liền giơ tay đấm mạnh vào mặt đối phương, quay người chạy đi.
Vừa chạy ra khỏi vườn, cô lập tức bị Thẩm Vi nắm lấy chân, kéo ngã xuống đất, lập tức bò dậy nhưng lại bị Thẩm Vi cắn chặt vào vai.
Đau quá, đau quá, đau đến tận xương tủy luôn á!
Cơn đau này dường như xuyên thấu linh hồn, đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào cô từng chịu khi còn là người, Thẩm Vi vừa cắn vào vai cô, vừa dùng móng tay dài cắm vào "thịt" cô.
Trời ơi! Sao cô khổ đến thế chứ? Còn sống thì bị người lừa, sau khi chết rồi cũng bị quỷ lừa luôn!
Chúc Ảnh Dã vô cùng tức giận, nắm lấy tay Thẩm Vi đang bám vào người cô, tay còn lại bắt lấy miệng đối phương, dùng sức kéo xuống, “rắc” một tiếng, cằm Thẩm Vi bị buộc phải tách khỏi môi, nhân cơ hội đó, Chúc Ảnh Dã xoay người dùng chân đẩy mạnh, thoát khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Vi.
Miệng Thẩm Vi đã biến dạng nhưng vẫn không bỏ cuộc, lại muốn cắn cô, Chúc Ảnh Dã giơ chân phải lên, mạnh mẽ đá vào đầu cô ta, đầu Thẩm Vi quay như quả bóng, quay ba vòng trên cổ, cổ bị vặn thành một sợi dây thừng.
Thẩm Vi quay đầu lại, thân hình bò sát, mắt đảo ngược, cằm thõng xuống, trong miệng liên tục chảy ra chất dịch nhầy màu vàng xanh, cổ họng phát ra tiếng cười “khà khà khà”.
Trời ơi! Quái vật hả?
Chúc Ảnh Dã bị dọa đến mức nhảy dựng lên, hai chân nhanh chóng chạy, nhanh đến mức như có lửa dưới chân.
Con đường tối đen bỗng chốc sáng lên bởi một chiếc xe, cửa xe mở ra, một thân hình cao lớn bước ra, đứng bên đường.
Chúc Ảnh Dã chỉ kịp suy nghĩ trong đầu nửa giây, rồi vội vàng chạy về phía người đàn ông bên đường, không có lý do gì khác, chỉ là cô cảm thấy mình có đủ dũng khí đối mặt với tên bắt quỷ nhưng thực sự không dám nhìn Thẩm Vi thêm một lần nào nữa.
“Anh giúp tôi tiêu diệt cái con phía trước đi, sau đó anh muốn xử tôi sao cũng được!” Chúc Ảnh Dã sợ anh chỉ muốn xem hai con quỷ đánh nhau rồi ngồi thu lợi, vì vậy cô lập tức đưa ra yêu cầu.
“Vì sao tôi phải nghe?” Kỳ Âm Trần không dễ dàng tin cô, thứ kia lại còn một con quỷ nữ đã điên rồi, trong mắt cô ta chỉ có quỷ nữ này mà không hề thấy anh, anh hoàn toàn có thể đợi hai con quỷ đánh nhau rồi bắt hết.
“Nếu mà anh không giải quyết cô ta trước, tôi sẽ tự nguyện để cô ta ăn thịt tôi, đến lúc đó cô ta mạnh thì anh chỉ cần chờ làm đồng loại của tôi thôi á!” Nói xong, Chúc Ảnh Dã không quan tâm ánh mắt ghét bỏ của Kỳ Âm Trần, nắm lấy cổ tay anh, tạo thành tư thế mà anh từng niệm chú, với vẻ mặt không cam lòng nói: “Trói lại đi!”
.
Kỳ Âm Trần không chút do dự niệm chú, quấn chặt Chúc Ảnh Dã ba vòng, quỷ nữ này rất mạnh, chưa có quỷ nào dễ dàng giải chú của anh, phải quấn thêm mấy vòng nữa.
Chưa đầy vài phút, Thẩm Vi phát ra vài tiếng hét thảm rồi hoàn toàn biến mất, Kỳ Âm Trần quay lại thì thấy Chúc Ảnh Dã đang ngồi cạnh xe, cơ thể không còn bị trói buộc.
“...”
“Cô phá được khi nào thế?”
Chúc Ảnh Dã mở tay, dáng vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “Ơ? Dễ lắm á!”
“Vì sao không chạy?”
“Có lẽ vì tôi là một con quỷ giữ lời hứa đó!”
Có nghĩa là cô có thể đi rồi đúng không?
Rõ ràng Kỳ Âm Trần không phải kiểu người nghe những lời hay mà mềm lòng, anh ngồi xổm xuống, nhanh chóng vẽ một trận pháp: “Đến đây, tôi tiễn cô lên đường.”
Chúc Ảnh Dã như không nghe thấy lời anh, đứng dậy bay đến gần Kỳ Âm Trần, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Trước đây chúng ta có từng gặp nhau không?”