Chúc Ảnh Dã vừa thoát khỏi dây trói liền kéo theo Thẩm Vi chạy đi, họ tránh xa khỏi những khu vực đông người, không biết đã chạy được bao xa mới dừng lại.
“Lần này phải cảm ơn em giúp đỡ, nếu không chắc chắn đã bị tên bắt quỷ kia bắt rồi.” Thẩm Vi đứng chân trước chân sau, hai tay đặt trước bụng, gập nhẹ đầu gối, chào một cách lễ phép.
Thẩm Vi dáng người thon gọn, vẻ ngoài dịu dàng, bộ sườn xám này cùng với những động tác thu hút ánh nhìn mà Chúc Ảnh Dã thấy qua video hoàn toàn khác biệt: “Không cần khách sáo, chúng ta vốn là đồng loại, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chúng ta là quỷ, tốc độ bay rất nhanh, tên bắt quỷ kia đêm nay chắc chắn không tìm ra chúng ta, nếu em không chê, phía trước có một nơi để nghỉ, chúng ta có thể đến đó trốn một đêm đấy!”
Chúc Ảnh Dã lập tức đồng ý, chỉ cần không để cô phải một mình ở lại thì đi đâu cũng được.
Thẩm Vi quả thật là một quỷ nữ từ thời Dân quốc, nơi nghỉ ngơi của cô ta lại là một khu vườn cổ điển, chủ nhà có vẻ đã lâu không ở, đồ đạc phủ đầy bụi nhưng họ đều là quỷ nên cũng không quan tâm đến những chi tiết này.
Vừa vào khu vườn, Chúc Ảnh Dã đã không nhịn được mà bắt đầu tham quan, trong vườn không chỉ có núi giả mà còn có nước chảy.
Những người giàu có thật đáng ghét, một khu vườn lớn như vậy chắc chắn tốn không ít tiền, lại có thể nói không ở thì không ở. Cô đã cố gắng làm việc ba năm mà chỉ mua được một căn hộ hai phòng một phòng khách cùng với Lục Tư Hằng, còn phải vay ngân hàng nữa đấy!
“Chị Thẩm, chị giỏi quá đi mất! Có thể tìm được nơi tốt như thế này!” Chúc Ảnh Dã không thể không khen ngợi, cùng là quỷ nên cô còn nhiều thứ phải học hỏi.
Không có ai trả lời, Chúc Ảnh Dã quay lại, Thẩm Vi đã biến mất từ lâu.
“Chị Thẩm ơi?”
Âm thanh xào xạc vang lên từ phía sau, cô quay đầu nhưng không thấy gì cả.
Quay lại, từ khóe mắt, Chúc Ảnh Dã đột ngột nhìn thấy một sinh vật đang bò nhanh về phía mình.
Chưa kịp chạy, cô đã bị nó đè xuống đất.
Chúc Ảnh Dã nghĩ không biết là con dã thú nào lại dám bắt nạt một con quỷ như cô, mở mắt nhìn thì ra đó là Thẩm Vi, chỉ có điều cô ta khác hẳn hình ảnh dịu dàng xinh đẹp trước đây. Tay chân Thẩm Vi trở nên thô kệch và khỏe mạnh, da mặt nổi gân xanh, lưỡi tím đỏ dài và mảnh, khuôn mặt đầy vẻ hung ác và đáng sợ.
“Chị Thẩm, là em đây, em là Chúc Ảnh Dã mà!” Chúc Ảnh Dã điên cuồng lay mạnh vai Thẩm Vi, muốn cô ta tỉnh lại một chút.
“Ôi trời đất ơi! Em gái tốt của chị, em không thấy tên bắt quỷ kia mạnh như thế nào đều? Hai chúng ta đều không phải đối thủ của hắn, khi hắn đuổi kịp thì chúng ta sẽ xong đời nhưng nếu chị ăn em xong, sẽ có thể đánh bại tên bắt quỷ đó, chị sẽ báo thù cho em!” Giọng Thẩm Vi trở nên chói tai và sắc nhọn, khiến Chúc Ảnh Dã không thể không bịt tai lại.