Yêu Anh, Yêu Cả Con

Chương 5

“Thanh Tú! Mày về rồi à?”

San San vừa thấy bóng Thanh Tú ló vào tiệm bánh đã chạy như bay tới, chân còn dính bột mì, tóc búi cao vội vàng bằng chiếc kẹp màu bạc từng gãy một răng.

“Ờ!”

Thanh Tú đáp khẽ, ánh mắt lơ đãng như vẫn còn đang mắc kẹt ở cánh cửa phòng đăng ký kết hôn.

San San ngó kỹ nét mặt bạn thân, nhíu mày. “Cuộc hẹn thế nào rồi? Ổn không? Anh ấy thế nào? Đẹp trai không?”

Cô vừa hỏi dồn dập vừa hất vai vào vai Thanh Tú, đôi mắt sáng lên như mèo con phát hiện món đồ chơi mới.

Thanh Tú né ánh nhìn của San San, khẽ liếc quanh tiệm. “Ủa? Có một mình mày ở đây à? Tử Du đâu?”

San San thở ra nhẹ nhõm vì cô bạn mình không lờ cô đi hẳn, rồi đáp: “Tử Du mới đi giao bánh. Khoảng hai mươi phút nữa về.”

Cô nhìn Thanh Tú thật kỹ. Vẫn bộ váy đẹp đó, vẫn khuôn mặt dịu dàng, nhưng hôm nay lại có gì đó lạ. Một nỗi niềm gì đó cứ chực trào trong mắt của người kia.

Có vấn đề!

Thanh Tú không đáp, chỉ lẳng lặng bước vào trong, đặt túi xách xuống chiếc ghế gỗ thân quen. Cô ngồi xuống, khẽ tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt như đang trôi lơ lửng đâu đó, giữa mơ và thực.

“Thanh Tú!”

San San hạ giọng, kéo ghế ngồi đối diện, lần đầu tiên không đùa giỡn.

“Có chuyện gì với mày vậy?”

Thanh Tú nhìn bạn thân, mím môi, rồi khẽ nói: “San San, mày ngồi xuống đi. Chuyện này, dài lắm. Nhưng hứa với tao đừng có la tao đó nha.”

San San nhíu mày, gật đầu nhanh như gà mổ thóc rồi ngồi xuống.

“Mày làm tao hơi lo đó.”

“Hôm nay, tao đi coi mắt theo lời của mẹ.”

Thanh Tú bắt đầu kể, giọng chậm rãi.

“Ừ, rồi sao nữa?”, San San gật đầu.

“Tao đã đến đúng quán, đúng giờ, nhưng mà, ngồi nhầm chỗ.”

Thanh Tú nói, mắt vẫn nhìn mặt bàn, giọng như người đang thú nhận một tội nho nhỏ nhưng lại đầy hệ lụy.

“Là sao cơ? Nhầm chỗ?”

San San hỏi lại, nhíu mày.

“Có một người đàn ông ngồi một mình, tao tưởng là người mẹ tao sắp xếp. Nên tao tới bắt chuyện.”

Thanh Tú kể tiếp, giọng nhỏ dần.

“Rồi sao?”

San San nghiêng hẳn người lên phía trước.

“Là, anh Đình Vũ.”

“Hả?”

San San hét lên, âm lượng cao đến mức hai vị khách đang ăn bánh gần đó cũng phải ngoái đầu nhìn. Thanh Tú vội giơ tay ra hiệu im lặng.

“Xuỵt! Nhỏ nhỏ thôi!”

Cô thì thầm như rít qua kẽ răng.

“Cái gì mà Đình Vũ? Cái anh mà mày mê mệt từ thời đại học đó hả?”

San San vẫn chưa hết sốc.

Thanh Tú cúi đầu, gật nhẹ.

“Mày gặp lại ảnh, và nhầm anh ấy là người đi xem mắt với mày? Mà ảnh không nói gì sao?”

Thanh Tú khẽ cười: “Anh ấy nói, muốn cưới tao.”