Bầu trời hôm nay trong vắt như pha lê.
Màu xanh thẳm không một gợn mây, chỉ có vài chú chim nhỏ sải cánh bay ngang, tự do, khoáng đạt.
Không khí mát mẻ, như đang dịu dàng ôm lấy từng nhịp thở.
Tờ giấy trên tay Thanh Tú khẽ run lên trong làn gió nhẹ.
Cô cúi nhìn.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh, chữ in sắc nét như nhấn mạnh cho một sự thật khó tin. Cô, đã là vợ của Đình Vũ.
Một cảm giác thực thực mơ mơ ào ào xuất hiện trong đầu Thanh Tú.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức chính cô cũng chưa kịp ý thức hết.
Cô đứng lặng trước cổng phòng đăng ký kết hôn, tay nắm chặt mép giấy, ánh mắt có chút thất thần.
“Đi thôi!”
Giọng nói trầm trầm vang lên bên cạnh, khiến Thanh Tú giật bắn cả mình.
Cô quay đầu, bắt gặp Đình Vũ, vẻ mặt lúc này vẫn vẻ lạnh lùng, trầm mặc.
Anh bước đi trước, không quay lại đợi cô.
Cô vội vàng đi theo, lòng đầy hoang mang.
Mình phải làm gì tiếp theo đây?
Làm sao nói với ba mẹ chuyện này?
Làm sao chăm sóc con gái anh ấy khi mình chưa từng bế trẻ nhỏ bao giờ?
Làm sao để trở thành một người vợ đúng nghĩa?
Hàng ngàn câu hỏi cứ thế xô đẩy trong tâm trí cô, khiến đầu óc ong ong.
Trước cửa phòng đăng ký, một chiếc xe ô tô bóng loáng đang đợi sẵn.
Một người tài xế mặc đồng phục chỉnh tề bước xuống, cúi chào họ.
Đình Vũ nhìn về phía tài xế rồi quay sang Thanh Tú, giọng dửng dưng:
“Đó là tài xế của tôi. Anh ta sẽ đưa cô về. Cô thu dọn những đồ cần thiết. Ngày mai, tám giờ sáng, anh ta sẽ đón cô tới nhà tôi.”
Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Như thể việc này chỉ là một thủ tục hành chính, không liên quan gì đến cuộc đời và trái tim của họ.
Thanh Tú cắn nhẹ môi, định nói điều gì đó, nhưng Đình Vũ đã quay đi, sải bước dứt khoát về phía xe, không ngoảnh đầu.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, lòng ngổn ngang.
Người tài xế lịch sự cúi đầu chào cô.
“Dạ, mời cô lên xe.”
Thanh Tú gượng cười, xua tay nhè nhẹ:
“Dạ, anh cứ đưa anh Đình Vũ về trước đi. Em tự đi bộ một đoạn được rồi.”
Tài xế thoáng ngạc nhiên.
“Nhưng anh Đình Vũ dặn tôi phải chở cô về, để ngày mai biết địa chỉ tới đón.”
Thanh Tú chỉ tay về phía cuối con phố, nơi có một tiệm bánh nhỏ xinh:
“Bạn em có tiệm bánh ngay góc ngã tư kia. Tiệm Moew Cake. Mai anh cứ tới đó đón em nhé.”
Người tài xế gật đầu, tôn trọng quyết định của cô, im lặng lên xe rời đi.