Gần tới trưa, Dương Thiền định ra ngoài tìm gì đó ăn. Nhưng vừa cất bước đã bị Triệu Viễn Sơn ngăn lại: “Nếu muội muốn đi thì đi một mình thôi. Bình ca nhi để lại đây cho Lưu thẩm chăm, đừng mang theo ra ngoài.”
Dương Thiền hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại nói vậy. Theo nàng thấy, để một đứa bé nhỏ như vậy ở lại đây mới nguy hiểm, mang theo bên người có phải an toàn hơn không?
Lúc này, Lưu thẩm chen vào, nhẹ nhàng góp lời: “Viễn Sơn nói không sai đâu. Con nít nhỏ như vậy mà đưa ra ngoài rất dễ gặp chuyện chẳng lành. Nếu con tin ta, cứ để Bình ca nhi lại đây cho ta chăm. Nó với Tiểu Thảo cũng có bạn chơi.”
Như cảm nhận được tỷ tỷ mình sắp rời đi, Dương Bình ôm chặt cổ Dương Thiền, dụi đầu vào hõm vai nàng, giọng nghẹn ngào: “Đừng đi mà tỷ tỷ… Muốn ở cùng tỷ tỷ…”
“Chuyện này…” Dương Thiền quay sang nhìn Triệu Viễn Sơn và Lưu thẩm, vẻ mặt đầy do dự.
Trong lòng nàng cũng chẳng rõ hai người này rốt cuộc là người tốt hay xấu, dù sao cũng chỉ mới quen một đêm. Nhưng nếu thật sự mang theo đệ đệ mà lại xảy ra chuyện dọc đường thì biết phải làm sao?
Triệu Viễn Sơn liếc nhìn Dương Thiền một cái, rồi nói: “Muội cứ ở lại trông chừng Bình ca nhi và Tiểu Thảo, để ta ra ngoài tìm chút gì đó ăn.”
Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Lưu thẩm liền có chút không vui. Bởi lẽ ngày thường bà hay giúp chăm sóc Tiểu Thảo, Triệu Viễn Sơn hễ kiếm được gì ăn đều phải chia phần cho bà. Nay Dương Thiền mới đến đã được hắn giao đứa nhỏ cho nàng, chẳng khác nào phần ăn cũng bị san bớt.
“Ta nói này, tiểu tử Viễn Sơn à, đừng vì thấy người ta là cô nương nhỏ nhắn mà sinh lòng thương hương tiếc ngọc đấy nhé.” Lúc này, một nam tử chen vào xen lời.
Người này Dương Thiền có biết, là người cùng thôn với Lưu thẩm, nghe nói còn có quan hệ thân thích.
Dù đầu óc có chậm mấy đi nữa, Dương Thiền cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh có phần gượng gạo. Nàng nhíu mày, tính bế đệ đệ ra khỏi miếu, dù sao nàng cũng không thể yên tâm giao con trẻ cho người xa lạ mà chỉ vừa quen qua một đêm.
Triệu Viễn Sơn như hiểu được suy nghĩ trong mắt nàng, liền quay lại nói: “Đã làm phiền Lưu thẩm trông giúp bọn nhỏ, đợi ta tìm được chút đồ ăn về, sẽ không để thiếu phần của Lưu thẩm đâu.”
Nghe đến “không thiếu phần”, sắc mặt Lưu thẩm liền tươi như hoa, lại hồ hởi trở lại như thường. Dương Thiền lúc này mới thật sự hiểu thế nào là "lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng".
Nàng bế Dương Bình, cùng Tiểu Thảo ngồi nép vào một góc miếu, khe khẽ trò chuyện.
Phần lớn là Dương Thiền hỏi, còn Tiểu Thảo thì nhỏ giọng trả lời.
Qua lời kể của Tiểu Thảo, Dương Thiền mới biết nhà con bé vốn cũng thuộc dạng khá giả trong vùng. Triệu Viễn Sơn và đệ đệ của hắn đều từng đi học, chỉ là bản thân hắn tư chất bình thường, thi tú tài không đỗ nên đành quay về phụ giúp ruộng vườn. Đệ đệ hắn thì ngược lại, thông minh lanh lợi, vốn dự định sang năm sẽ đi thi. Nào ngờ chưa kịp thi đã gặp nạn.
Hắn còn một tỷ tỷ đã xuất giá, nhưng cũng bị vạ lây, giờ sống chết không rõ. Phía dưới còn có một đệ đệ và hai muội muội. Ngày sườn núi sạt lở, phụ mẫu, đệ đệ và một muội muội không kịp chạy thoát, bị vùi trong đất đá. Cuối cùng chỉ còn hắn và muội muội là sống sót nương tựa lẫn nhau.