Dương Thiền quay đầu nhìn hắn, thoáng do dự, cuối cùng cũng nhận lấy nửa chiếc bánh. Nàng biết rất rõ, nơi này hẻo lánh, không thôn xóm, chẳng cửa hiệu. Dù có bạc trong tay cũng mua không được gì. Huống hồ nàng là thân nữ nhi, nếu tùy tiện lấy bạc ra mua đồ, không chừng sẽ gặp cướp, lúc đó còn nguy hiểm hơn.
“Đa tạ.”
Trong thời buổi này, lương thực là thứ quý giá nhất. Hắn sẵn sàng chia sẻ với nàng, ân tình này nàng ghi nhớ trong lòng.
“Khụ khụ!” Dương Bình ăn mãi không nổi, muốn nhả ra nhưng lại sợ ánh mắt của tỷ tỷ, đành cắn răng nuốt vào, cổ họng đau như cắt, ho sặc sụa liên tục.
“Cho nó uống nước đi.” Triệu Viễn Sơn đưa tới một túi nước.
Dương Thiền ngẩn ra một lúc, rồi thấp giọng nói: “Đa tạ.” Ngoài câu này ra, nàng cũng chẳng biết nói gì thêm.
Nàng cho Dương Bình uống vài ngụm, cậu bé mới có thể nuốt trôi miếng bánh. Ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu lên, cậu nhìn tỷ tỷ với ánh mắt đáng thương, muốn ăn bánh ngọt, nhưng lại chẳng dám mở lời vì sợ nàng giận.
Dương Thiền cố nén chua xót trong lòng, cắn một miếng bánh bột ngô, nhai thật kỹ rồi nuốt xuống, sau đó uống một ngụm nước, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.
“Tỷ tỷ ăn cùng Bình ca nhi nhé.” Nàng bẻ một mẩu nhỏ nữa, đưa vào miệng đệ đệ, dịu dàng dặn: “Nhai chậm rồi uống nước là sẽ nuốt được thôi.”
Loại bánh bột ngô khô cứng này đến nàng còn khó ăn, huống hồ Dương Bình từ nhỏ đã sống sung sướиɠ, cơm ngon canh ngọt quen rồi.
Dương Bình chớp chớp mắt, nén nước mắt, ngoan ngoãn há miệng ăn.
“Ca ca, muội khát nước…” Một giọng trẻ con yếu ớt vang lên bên cạnh. Lúc này Dương Thiền mới sực nhớ ra mình vẫn còn cầm túi nước duy nhất của người ta, liền vội vàng đưa trả lại cho muội muội của Triệu Viễn Sơn.
“Thật xin lỗi… và… đa tạ huynh.” Nàng hơi cúi đầu, giọng áy náy.
“Không cần khách sáo như vậy.” Triệu Viễn Sơn liếc nhìn Dương Thiền một cái, đáp lại bằng giọng trầm ổn.
Dương Thiền khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ rồi quay sang tiếp tục đút bánh cho Dương Bình.
Sau khi cố gắng lắm mới đút xong nửa cái bánh bột ngô cho đệ đệ, Dương Thiền bế Dương Bình rời khỏi miếu hoang, đứng bên ngoài nhìn bầu trời u ám nặng trĩu, trong lòng bất chợt nảy lên một cảm giác nặng nề khó tả.
Thấy Triệu Viễn Sơn cũng bế muội muội đi ra, Dương Thiền nghiêng đầu hỏi: “Nơi này cách thành Dương Châu còn xa không?”
Hôm qua họ đi xe ngựa suốt một thời gian khá lâu, nhưng nàng cũng không rõ khoảng cách cụ thể là bao xa.
“Không xa lắm, chỉ hơn năm mươi dặm. Nếu đi đường bộ, hơn một canh giờ là tới.”
Hắn thấy nữ hài bên cạnh cố gắng ôm đệ đệ nặng trịch, không kìm được mà hỏi: “Muội định đến Dương Châu à?”
Lắc đầu, nàng đáp: “Không, chỉ tiện miệng hỏi thôi. Ta tính đợi trời tạnh sẽ về Hàng Châu. Còn huynh thì sao?”
Lúc này nàng tuyệt đối không thể quay lại Dương Châu, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
“Ta cũng vậy.” Nhìn bầu trời mây đen giăng kín, Triệu Viễn Sơn trầm giọng đáp: “Chỉ không biết hôm nay trời có hửng sáng không.”