Âm thanh trẻ con cao vυ't, khiến Lộc Vân giật mình. May mắn thay, đây là phòng bệnh riêng, không làm phiền đến những người khác.Người phụ nữ thoáng ngẩn người, rồi như sực nhớ ra điều gì, nghiến răng định trách mắng đứa trẻ: “Con đó, sao không biết thương mẹ chút nào vậy! Ba con sinh ra có bao giờ quan tâm đến con đâu? Mẹ con còn là sinh viên đó, vừa nuôi con vừa học, mỗi ngày mệt mỏi rã rời, con lại bênh vực ba con, không cho mẹ con tìm hạnh phúc mới.”
Đầu Lộc Vân như muốn nổ tung, cô không hiểu sao người phụ nữ này cứ phải so đo với một đứa trẻ như vậy, bực bội lên tiếng: “Được rồi, xin đừng nói nữa, tôi rất đau đầu.”
Người phụ nữ lập tức chuyển ánh mắt sang Lộc Vân, giọng điệu trách móc không kém: “Cô cũng vậy, trẻ con không thể cứ nuông chiều mãi! Cô đâu phải sống chỉ vì đứa bé này."
Nhìn cô bây giờ xem, mới hai mươi mấy tuổi đầu, ba đứa bé phủi tay bỏ đi, lúc trước không muốn nuôi thì đừng có sinh ra chứ, mười tháng mang thai không đủ cho hắn ta hối hận sao?”
Lộc Vân vội vàng che đôi tai nhỏ bé của con, không muốn con nghe những lời cay nghiệt này. Tâm trí cô vẫn còn rối bời, chưa thể hiểu rõ ngọn ngành, nhưng trực giác mách bảo cô không nên đối đầu với người phụ nữ này. Vì thế, cô chỉ im lặng cúi đầu.
Người phụ nữ trút hết cơn giận dữ, ngồi xuống một bên vặn nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi uống một ngụm nước.
Lúc này, Lộc Vân mới khẽ hỏi: “Vậy ba của đứa bé đâu rồi?”
Người phụ nữ nhìn cô chăm chú, ánh mắt dò xét: “Cô thật sự không nhớ gì hết sao?”
Lộc Vân khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn còn ánh lên vẻ mông lung.
“Thật là bị điện giật choáng váng rồi.” Mục Quỳ lẩm bẩm, rồi dứt khoát nói, giọng điệu lưu loát: “Tôi là bà chủ của cô, tên Mục Quỳ. Hôm nay thằng nhóc mới tới làm ẩu, lúc cho cô lên máy mô phỏng tinh thần lực thì sơ ý quá tay, khiến cô bị điện giật đến ngơ ngơ. Tôi đuổi việc nó rồi, coi như tai nạn lao động, tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô cứ nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai tuần sau lại đi làm.”
“Về chuyện ba của đứa bé, tôi cũng không rõ lắm. Cô đến đây làm việc cách đây ba năm, lúc đó Lộc Lộc mới hai tuổi. Dù sao thì ba năm nay ba của nó cũng không xuất hiện, mà cô cũng chưa từng nhắc đến anh ta.”
Mục Quỳ lại hỏi: “Cô còn nhớ cách sửa chữa cơ giáp không?”
Lộc Vân cẩn thận hồi tưởng, phát hiện những kiến thức cơ bản vẫn còn đó. Về bảo trì và bảo dưỡng cơ giáp, cô vẫn nhớ rõ, liền nói: “Cái này thì không quên.”