Trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh, Lộc Vân khẽ lay động hàng mi, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
“Cô tỉnh rồi à?” Một giọng nói đầy lo lắng vang lên.
“Mẹ!”
Lời vừa dứt, một bóng dáng bé nhỏ như một chú chim non vội vã sà vào lòng Lộc Vân.
Một cơn nhức nhối khẽ lan tỏa trong đầu. Lộc Vân chống tay ngồi dậy, ánh mắt mơ màng nhìn người phụ nữ với vẻ mặt ân cần và đứa trẻ đang ôm chặt lấy mình. Cả hai đều xa lạ, một cảm giác xa lạ xâm chiếm tâm trí cô, khiến cô buột miệng hỏi: “Xin lỗi, hai người là ai?”
Người phụ nữ và đứa trẻ cùng im lặng. Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ thoáng vẻ hoang mang, ngước nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, giọng mang chút hoài nghi: “Đầu óc cô làm sao vậy? Đến chúng ta mà cũng không nhớ?”
Lộc Vân gắng sức lục tìm trong mớ ký ức hỗn độn, nhưng cô nhận ra mình không chỉ không biết họ là ai, mà ngay cả kí ức về bản thân mình cũng là một khoảng trống.
Người phụ nữ dịu dàng ôm đứa trẻ vào lòng. Trong đôi mắt ngây thơ của cậu bé tỏ vẻ băn khoăn, có lẽ cậu không chắc mẹ mình có đang trêu mình hay không.
“Đây là con trai cô đó, nhìn xem khuôn mặt này, giống nhau như đúc.” Người phụ nữ vừa nói, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ẩn chứa điều gì đó khó tả: “Còn tôi cũng là mẹ của nó.”
“Không phải! Dì không phải mẹ con!” Tiếng nói non nớt của đứa trẻ cắt ngang lời người phụ nữ, đôi chân nhỏ khẽ đạp, cánh tay bé xíu vươn ra định bịt miệng cô.
Người phụ nữ bật cười khẽ, né tránh bàn tay nhỏ bé đang quơ loạn, dịu giọng dỗ dành: “Ừ ừ, dì không phải mẹ con, dì chỉ đùa thôi mà.”
Cậu bé có vẻ giận dỗi, không muốn để người phụ nữ ôm, xoay người dang tay về phía Lộc Vân, nũng nịu đòi bế.
Cơ thể Lộc Vân theo thói quen đã tự nhiên đón lấy đứa trẻ vào lòng.
Mái tóc tơ mềm mại của cậu bé cọ nhẹ vào cổ Lộc Vân, như một chú mèo nhỏ hờn dỗi vùi mặt vào đó, im lặng không nói một lời.
Lộc Vân nhẹ nhàng xoa tấm lưng bé nhỏ an ủi. Người phụ nữ lo lắng bé làm bẩn tấm ga trải giường trắng tinh của bệnh viện, vừa giúp cậu bé cởi giày vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc này thật là, ba nó còn chẳng quan tâm gì đến hai mẹ con, nó lại bênh vực dữ vậy. Sau này cô phải tìm cho nó một người cha dượng hoặc mẹ kế, không khéo nó lại quậy tung nhà cho xem.”
Nghe những lời người phụ nữ nói, Lộc Vân cảm thấy có điều gì đó không ổn, khẽ nhíu mày định ngắt lời, nhưng tiếng nói non nớt của đứa trẻ đã vang lên trước, đột ngột ngẩng đầu, giọng trong veo nhưng đầy chắc chắn: “Ba không có bỏ rơi chúng con!”