“Dì Vương, có cơm không ạ?”
Theo ký ức của nguyên chủ, dì Vương là bảo mẫu lâu năm của nhà họ Tô, từ nhỏ đã chăm như người nhà, nấu ăn lại cực kỳ ngon.
“Có chứ, có chứ! Cơm canh tôi nấu từ sớm rồi. Nãy lên xem thấy cô chủ ngủ ngon nên không gọi.”
Dì Vương gần năm mươi tuổi, tóc búi gọn, nét mặt hiền hậu. Dì nhanh nhẹn dọn ra bàn một loạt món ăn.
Sườn xào chua ngọt, cá hồi chiên thơm, bông cải xanh xào tôm, măng trộn giòn, kèm theo một bát canh tuyết nhĩ ấm bụng.
Mỗi món tuy không nhiều, nhưng đủ loại, và đều là những món nguyên chủ thích, rõ ràng là dì đã chuẩn bị rất có tâm.
Bưng bát cơm lên, Mộc Dao suýt nữa rưng rưng.
Với một người sống tự lập từ nhỏ như cô, quanh năm ăn cơm căn-tin, thì được ăn uống thảnh thơi thế này quả thực như đang sống như tiên.
Thêm một điểm nữa cho hệ thống xuyên không tuyệt vời.
Cơm canh ngon miệng đến mức Mộc Dao lỡ ăn hết một bát to.
Dì Vương nhìn thấy thì cười rạng rỡ: “Hôm nay Dao Dao ăn khỏe quá.”
“Vì dì nấu ngon quá mà.” Mộc Dao nheo mắt, lười biếng xoa bụng: “Con no căng rồi đây.”
Thật may đây là thế giới hiện đại bình thường, nếu dì Vương mà gọi cô là “tiểu thư” như trong mấy truyện tổng tài, chắc cô nghẹn luôn, không tiêu nổi.
“Ăn được là tốt, con gái không nên lúc nào cũng nghĩ tới chuyện giảm cân…” Dì vừa nói vừa quay lại bếp: “Để tôi ép cho cô ly nước táo nhé.”
Nhờ ký ức của nguyên chủ, Mộc Dao biết cô gái này vẫn luôn trong trạng thái ép bản thân ăn kiêng, mỗi bữa chỉ dám ăn lưng bụng, ai khuyên cũng nổi giận.
Nhưng theo cô thấy, nguyên chủ cao 1m65, nặng đúng 50kg, ngực có, eo có, vậy thì giảm cái gì nữa chứ?
Vừa bước được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, Mộc Dao trầm giọng hỏi: “Đúng rồi dì Vương, tối qua con về nhà kiểu gì vậy?”
“Là chú Lý đến đón cô, Hân Nhiên nói cô uống hơi nhiều, đưa cô lên xe rồi về.” Dì Vương thở dài, giọng đầy lo lắng khuyên nhủ: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa. Con gái say xỉn bên ngoài không an toàn chút nào đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, ông bà chủ sẽ đau lòng chết mất.”
Mộc Dao khẽ vuốt đầu ngón tay. Chú Lý là tài xế lâu năm của nhà họ Tô, từng được vợ chồng Tô khảo sát cẩn thận, nhân phẩm cũng xem như đáng tin.
Còn Văn Hân Nhiên là chị họ của nguyên chủ, lớn hơn một tuổi, hiện cũng học tại Đại học A.
Vì cô ruột mất sớm, dượng lại cưới vợ mới rồi sinh thêm con, nên Văn Hân Nhiên từ nhỏ không được yêu thương trong nhà họ Văn.