Mấy người còn lại lập tức cứng mặt. Người bao không đi, thì đi đua ngựa cái nỗi gì nữa.
“Anh An đúng là bận rộn ghê.” Một tên tóc vàng nhả ra một vòng khói, rồi cười nhạt: “Tiếc là em gái Vãn Tình của chúng ta cố ý xin nghỉ học đi theo anh đấy. Giờ anh nói đi là đi, không sợ người đẹp buồn à?”
Cô gái bị nhắc tên có dáng người nhỏ nhắn, lanh lợi, mặc bộ đồng phục kiểu Nhật bắt mắt. Mái tóc dài hơi rối, ngũ quan không quá xuất sắc nhưng cũng xinh xắn dễ nhìn.
Đặc biệt là đôi mắt, như hồ nước mùa thu, long lanh ngân ngấn lệ, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh ham muốn che chở.
Nghe nhắc, cô ta liếc nhìn An Tử Dương, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, nhỏ giọng: “Anh Lượng đừng nói vậy, em nghe nói, anh An đã có bạn gái rồi mà…”
Cái liếc mắt đầy ấm ức đó, cộng với nụ cười gắng gượng càng khiến nhóm nam sinh đau lòng thay.
Tiết Lượng bật cười: “Em nói Tô Mộc Dao ấy hả?”
“Ha ha ha, đó chỉ là con chó liếʍ bên cạnh anh An của chúng ta thôi!”
Không biết là vì sĩ diện hay vì tức Mộc Dao không chịu bắt máy, mà lần này An Tử Dương không hề ngăn đám bạn giễu cợt chuyện cô theo đuổi anh ta như chó liếʍ.
Khi anh ta tự tay thanh toán bàn tiệc hơn mười ba nghìn, nhìn số dư còn lại gần cạn sạch trong thẻ, tâm trạng lập tức tụt đến đáy.
Ra khỏi nhà hàng, anh ta gọi điện cho Tô Mộc Dao lần nữa. Không ai bắt máy.
Anh ta tức tối quay về trường tìm cô. Sau khi dò hỏi, mới biết hôm nay cô không đi học.
An Tử Dương biết địa chỉ nhà họ Tô, khu biệt thự sang chảnh nổi tiếng ở thành phố A, nhưng lại không dám mò tới tận cửa, sợ chẳng may chạm mặt cha mẹ Tô Mộc Dao thì toi.
An Tử Dương nuốt giận, kiềm nén cảm xúc, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã không ghi nhớ số điện thoại nhà khi Tô Mộc Dao từng nói cho mình.
Nhưng An Tử Dương rất nhanh đã lấy lại tự tin nở nụ cười, con nhỏ kia yêu anh ta như vậy, chắc chắn sẽ gọi lại thôi.
…
Không ai làm phiền, Mộc Dao ngủ một mạch cực ngon. Tỉnh dậy, cơn đau đầu cũng vơi đi hơn nửa.
Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị đã hai giờ chiều. Có hơn chục cuộc gọi nhỡ, phần lớn đều đến từ An Tử Dương.
Đúng là đồ phiền phức. May mà cô đã chuyển về chế độ im lặng, nếu không giấc ngủ này chắc chắn không yên được.
“Ục ục…” Cái bụng bắt đầu biểu tình. Mộc Dao rời giường, đi rửa mặt rồi nhanh chóng xuống tầng.