"Bịch."
"Không làm nữa!"
Giờ tự học tối ai cũng đang cặm cụi làm bài, tiếng ném bút giận dữ của cậu lập tức vang khắp lớp học.
Khi thấy tên băng đảng học đường vô cớ nổi giận, mọi người đều giật mình, vội vàng ngoái đầu nhìn.
Sau đó họ chỉ thấy Lâm Thị Phi khẽ cười, gật đầu thì thầm nói gì đó, cơn giận của tên băng đảng học đường lập tức được xoa dịu, không còn tức giận nữa.
Mọi người: "???"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mà tên băng đảng học đường lại đang làm bài tập sao?!
Lâm Thị Phi dỗ dành Nhạc Hoặc: "Vậy thì không làm nữa. Tối nay làm được mười câu trắc nghiệm rồi, ngôi sao của tôi giỏi quá."
Chỉ có mình Nhạc Hoặc nghe thấy lời khen của Lâm Thị Phi, cậu ngượng ngùng đến nỗi không còn tức giận được nữa.
Thế là đành phải hết giận thôi.
Sau buổi tự học tối, Lâm Thị Phi kéo vali theo sát Nhạc Hoặc vào ký túc xá, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng với một tiếng "cách" khẽ.
Tiêu Dương lại thấy hai người họ vào cùng một phòng ký túc liền cảm thán với Bạch Kiều: "Hoặc ca không chỉ có bạn cùng bàn, mà giờ còn có cả bạn cùng phòng nữa."
Bạch Kiều thâm trầm đáp: "Dù sao cũng là vợ thanh mai trúc mã mà."
Tiêu Dương ngẫm nghĩ về gương mặt của Lâm Thị Phi, gật đầu tán thành: "Đúng thật."
Nhưng họ không ngờ rằng lúc này "vợ thanh mai trúc mã" đang đè Hoặc ca của họ xuống giường.
"Lâm Thị Phi, cậu làm gì vậy?" Vừa vào phòng, Nhạc Hoặc định bảo Lâm Thị Phi xách vali đi trải giường, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người phía sau nửa bế nửa ôm đẩy lên giường.
Cậu hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhạc Hoặc "phịch" một cái ngã xuống giường, thấy bóng dáng như núi Thái Sơn đè đỉnh đang tiến lại gần vội vàng lùi về sau, chỉ trong một giây đã bị giam giữ giữa góc giường và vòng tay của Lâm Thị Phi. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu hoảng loạn thốt lên: "Cậu làm gì vậy! Mau đứng lên!"
Lâm Thị Phi quỳ trên giường, một tay nhanh chóng khống chế hai cổ tay đang muốn đẩy hắn ra của Nhạc Hoặc, tay còn lại nắm lấy gấu áo của cậu.
Đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào hông Nhạc Hoặc, khiến người trong lòng vô thức run rẩy.
"Tôi còn có thể làm gì nữa," Lâm Thị Phi không cho phép từ chối mà vén gấu áo của cậu lên, làm lộ ra một đoạn eo thon trắng ngần săn chắc, "đương nhiên là cởϊ qυầи áo của cậu rồi."
Do ngay từ đầu đã mất thế chủ động, hai tay lại bị khống chế, lúc này Nhạc Hoặc ngay cả điểm tựa cũng không tìm được.
Chỉ có thể bị giam cầm chặt chẽ giữa vòng tay và tường giường.
"Cậu nói lại xem?!" Cậu không thể tin được mà chất vấn to tiếng, muốn dùng cách này để dọa Lâm Thị Phi lùi bước.
Bị ép cởϊ qυầи áo và tự nguyện vào phòng tắm tắm rửa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cảm giác này có phần mang tính cưỡng ép.
Chỉ riêng lòng tự trọng thôi cũng không cho phép ai đó tự tiện làm bậy.
Vừa chất vấn xong, Nhạc Hoặc đã cảm thấy eo hơi lạnh, trong lòng lập tức cảnh báo, vội vàng giãy giụa để kéo quần của mình.
Nhưng tay cậu đang bị khống chế, đốt ngón tay vừa chạm đến rìa vải đã bị kéo lêи đỉиɦ đầu áp vào tường, cổ tay đã đỏ ửng.
"Đừng... động đậy." Lâm Thị Phi cúi người áp sát, bóng dáng che khuất ánh đèn trên cao, không gian chật hẹp chỉ còn hơi thở nóng rực và nhịp tim hỗn loạn trong bóng tối mờ mịt.
Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm theo bóng tối, nửa thật nửa đùa nói: "Càng giãy giụa tôi càng phấn khích."
"Lâm... Lâm Thị Phi!" Nhạc Hoặc vùng vẫy mạnh mẽ, tránh mái tóc dài đang rủ xuống từ vai Lâm Thị Phi, hoảng loạn đến mức không hiểu nổi tại sao người này đột nhiên lại thế này?
Một lát sau, não bộ bắt đầu hồi tưởng lại từng cảnh trong lớp học, Nhạc Hoặc cuối cùng cũng hiểu ra, hét lên: "Còn chưa đến lần tiếp theo vì không nghe lời mà! Cậu nói là để đến lần sau cơ mà! Lần này không tính! Cậu có quyền gì mà cởϊ qυầи áo của tôi!"
Nghe vậy, Lâm Thị Phi khẽ cười. Hắn ở rất gần Nhạc Hoặc, tiếng cười vốn không dễ nhận ra ấy lại không sót một chút nào mà chui vào tai cậu, khiến cậu trợn mắt vội vàng ngoảnh mặt về phía xa hơn.
"Tôi có bao giờ nói đây là hình phạt vì cậu không nghe lời đâu? Tôi nói lần sau là lần sau, tuyệt đối không lừa cậu." Khóe môi Lâm Thị Phi vẫn chưa hết ý cười, nói: "Tôi chỉ đang kiểm tra xem cậu có bị thương không thôi."
"Bị thương gì cơ?" Nhạc Hoặc trừng mắt hỏi, hai người nhìn nhau một giây sau, cậu lại hiểu ra.
Lâm Thị Phi đang nói đến chuyện cậu trèo tường rồi ngã xuống.
"Tôi không bị thương gì hết!" Nhạc Hoặc giằng giật cổ tay đang bị khống chế, vừa thầm rủa trong lòng rằng tên Lâm Thị Phi này sức mạnh không tương xứng với vẻ ngoài thanh tao của hắn, vừa vội vàng thanh minh: "Tôi không ngã đâu, thật đấy! Không cần kiểm tra, thật mà!"
"Tôi phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được." Lâm Thị Phi vẫn không ngừng tay, giọng điệu và hành động đều không cho phép từ chối.