Khi nghe tiếng nói bên tai, cậu còn chưa kịp phản ứng, không biết Lâm Thị Phi đang hỏi gì, thậm chí không nhìn hắn, chỉ hơi nghiêng người về phía hắn: "Hửm?"
Lâm Thị Phi liền đưa cọng cỏ trong tay cho cậu xem.
Nhạc Hoặc liếc mắt nhìn qua.
Lập tức: "..."
Nhạc Hoặc hít thở nhẹ vài cái rồi cố gắng chống chế: "Tôi chỉ ra sân chơi một lát thôi, không có trèo tường đâu."
Lâm Thị Phi nhíu mày, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới quan sát cơ thể cậu, rồi hỏi lại: "Cậu có bị thương không?"
Nhạc Hoặc lắc đầu: "Không có."
Lâm Thị Phi gật đầu, không biết có tin hay không, nói: "Tối về ký túc xá kiểm tra."
Nhạc Hoặc: "..."
Nhạc Hoặc: "?"
Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?
Kiểm tra kiểu gì?!
"Hừm." Lúc này Lâm Thị Phi khẽ cười một tiếng, nói: "Không trèo tường thì tóc cậu tự dưng ngắn đi bằng ý nghĩ của tôi à?"
"..." Bị vạch trần lời nói dối một cách thẳng thừng, Nhạc Hoặc tức giận ngượng ngùng, giơ nắm đấm lên định đánh người.
Lâm Thị Phi vội vàng nắm lấy nắm đấm của cậu, ôm vào lòng bàn tay, vội vã dỗ dành: "Thôi nào đừng giận, không nói nữa."
"Nhưng mà Tiểu Tinh à, nếu còn xảy ra chuyện không nghe lời như hôm nay lần nữa, tôi sẽ buồn lắm đấy." Lâm Thị Phi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Nhạc Hoặc, không còn đùa giỡn nữa.
Hôm nay Nhạc Hoặc trèo tường ra ngoài mà không nghĩ đến việc nói cho hắn biết, Lâm Thị Phi cảm thấy Tiểu Tinh của hắn luôn gạt hắn ra ngoài... nhưng đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là Nhạc Hoặc chỉ ra ngoài một lúc, khi trở về đã rất không vui, chắc chắn có người đã chọc giận cậu.
Nhưng hiện tại Nhạc Hoặc đang né tránh việc thảo luận chuyện này với Lâm Thị Phi.
Lâm Thị Phi không thể ép hỏi, càng không thể ép hỏi ở trong lớp thế này, sẽ chỉ khiến mọi chuyện phản tác dụng.
Chỉ có thể tìm một điểm để bắt đầu, đợi đến tối nói tiếp.
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ..." Lâm Thị Phi hạ giọng, thì thầm điều gì đó bên tai Nhạc Hoặc.
Nghe xong Nhạc Hoặc trợn tròn mắt, quay đầu kinh ngạc nhìn Lâm Thị Phi.
Môi cậu run rẩy, tai đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, cố nén giọng nhưng không nhịn được bật chửi: "Cậu dám lột quần áo tôi ra đánh... mông?"
Hai chữ cuối cùng, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi mới hỏi được.
Đệt mẹ Lâm Thị Phi coi cậu là trẻ con ba tuổi à? Còn cần dùng cách trừng phạt đánh mông như thế?
Lâm Thị Phi nhìn phản ứng của cậu có chút buồn cười, nhưng nhịn không cười, chỉ nói: "Thử xem."
Nhạc Hoặc đã bình tĩnh lại, Lâm Thị Phi bình thường tuy hơi chó, nhưng hắn là người biết giữ thể diện, làm sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy.
Cậu khẽ bật cười lạnh, tỏ vẻ không tin một chút nào.
Đôi tai vừa ửng đỏ vì xấu hổ trước lời đe dọa khó tin ấy nhanh chóng trở lại bình thường, nhiệt độ nóng bỏng dần tan biến.
Mãi đến tối khi về ký túc xá, Nhạc Hoặc mới thực sự hiểu được Lâm Thị Phi đáng sợ đến mức nào.
Thường ngày hay trốn tự học buổi tối, nhưng hôm nay Nhạc Hoặc bị Lâm Thị Phi giám sát làm một bộ đề toán.
Toàn kiến thức lớp 10.
Cậu trợn tròn mắt nhìn những con số và công thức trên trang giấy, tay túm chặt tóc với vẻ mặt đau khổ như thể có thù với cuộc đời, trong lòng không ngừng chửi thầm "Đây toàn là những thứ quái quỷ gì vậy?"
Thời cấp hai, đặc biệt là lớp 8-9, thành tích học tập của Nhạc Hoặc khá tốt, nếu không cũng đâu thể thi đỗ vào trường trọng điểm cấp thành phố. Cậu vốn có nền tảng và kinh nghiệm học tập nghiêm túc.
Dù năm nhất cứ "ăn chơi nhảy múa" suốt một năm trời không chịu tiến bộ, nhưng có Lâm Thị Phi ở bên thì vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng.
"Hóa ra lúc tôi ở nước ngoài cậu toàn lừa tôi, thực ra cậu chẳng học hành gì cả." Lâm Thị Phi chỉ vào con số vừa tính ra trên giấy nháp, gợi ý cho Nhạc Hoặc thế nào để thay số vào, "Lại còn toàn nói những lời nghe cho sướиɠ tai, bảo là có học hành đàng hoàng."
Nhạc Hoặc miễn cưỡng thế số vào, tay nắm bút như thể đang cầm dao muốn chém người, vừa hùng hổ cãi lại: "Ai nói ngọt ngào với cậu chứ?"
Với tư cách là một đứa cứng đầu khó bảo, Nhạc Hoặc chẳng thèm nghe lời ai cả.
Trừ phi có người thực sự có thể ở bên cạnh cậu hai mươi tư giờ một ngày để trông chừng, cậu mới chịu nghe lời.
Lâm Thị Phi quá hiểu Nhạc Hoặc, hắn biết trong một năm mình đi du học, Nhạc Hoặc tuyệt đối không thể nào kết thân với việc học được. Lúc này nói thế, cũng chỉ là sợ cậu lần đầu đối mặt với bài toán cấp ba sẽ xé bài, thỉnh thoảng cần phân tán bớt cơn giận của cậu với việc học.
"Thôi đừng giận nữa, nhìn này, chỗ này rất dễ tính." Lâm Thị Phi xoa đầu Nhạc Hoặc, vuốt ve mái tóc đang dựng đứng của cậu, dịu dàng nói: "Cậu thử thay số 1 vào xem."
Cuối cùng cả tờ bài tập chỉ làm xong phần trắc nghiệm một cách chật vật, hai câu cuối còn bỏ trống. Nhạc Hoặc rốt cuộc vẫn ném bút.