Hối Hận Thì Sao? Tôi Đã Không Cần Nữa Rồi!

Chương 21

Bộ não đang trên đường khởi động lại vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Nhạc Hoặc khẽ chớp đôi mắt đã phủ một tầng sương mỏng, sau đó ngẩng lên.

Cô giáo tiếng Anh đang giảng bài mới, giọng nói dịu dàng với phát âm chuẩn chỉnh, mang theo cảm giác khiến lòng người tĩnh lặng.

Nhưng điều đó càng khiến người ta muốn ngủ.

Cô vừa giảng bài vừa thỉnh thoảng liếc mắt quan sát dãy cuối, cuối cùng dường như phát hiện Nhạc Hoặc đang bị ai đó ấn vai xuống, vẫn còn ngây người chưa có phản ứng gì.

Mà người đang ấn đầu cậu chính là học sinh mới chuyển đến từ tối hôm qua.

Theo lý thì họ mới chỉ là bạn cùng bàn trong một buổi tự học tối, chuyện tình cảm nam nữ gì đó là không thể.

Cô giáo tiếng Anh tất nhiên không nghĩ đến chỗ khác, còn vì muốn điều hòa không khí lớp học nên đùa: "Nhạc Hoặc thường hay chơi điện thoại trong giờ của cô, hôm nay lại đổi thành gối đầu lên vai bạn cùng bàn ngủ rồi."

Lời này vừa dứt, ý thức trong đầu Nhạc Hoặc lập tức quay trở lại, giật mình thon thót, ánh mắt của cả lớp cũng đồng loạt nhìn về phía sau.

Nhạc Hoặc vội vàng đẩy Lâm Thị Phi ra, tỉnh hẳn luôn.

Các bạn trong lớp vừa ngoái đầu lại đã thấy tên bá đạo ngồi thẳng lưng, dường như đang chăm chú nghe cô giáo tiếng Anh giảng bài, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Lớp học nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Lâm Thị Phi khẽ cười, dùng ngón trỏ tay phải chạm nhẹ vào cổ tay Nhạc Hoặc đang đặt trên bàn, ra hiệu bằng khẩu hình: "Học hành nghiêm túc vào."

Nhạc Hoặc liếc hắn, cũng dùng khẩu hình đáp lại: "Lâm Thị Phi, cậu là chó."

Trải qua ngàn vạn gian khổ mới chống chọi đến giờ ra chơi tiết hai, Nhạc Hoặc "phịch" một cái gục xuống bàn, ba phần tư linh hồn ý thức đã bị Chu Công* lôi đi mất.

Khi phần tư còn lại cũng sắp thất thủ, Nhạc Hoặc mơ màng cảm thấy có người đang nói chuyện bên tai.

*Chu Công: Thần giấc ngủ

"Tinh tinh." Lâm Thị Phi vịn lấy cánh tay Nhạc Hoặc, để lộ một chút gương mặt từ khuỷu tay cậu ra, "Tinh tinh."

Giọng Nhạc Hoặc như dính đường, có chút ngọt ngào: "Làm gì vậy? Giờ ra chơi không học."

Nghe cậu nhắc đến học, Lâm Thị Phi bất đắc dĩ nói: "Tôi phải xin phép về nhà một chuyến, thăm ông bà nội, tiện thể chuẩn bị đồ dùng ký túc xá."

"Ừm," Nhạc Hoặc buồn ngủ chết đi được, "Cậu đi đi."

"Chiều tôi quay lại."

"Ừm."

"Những tiết sau nhớ nghe giảng cho tốt."

"..." Chu Công trả lại cho Nhạc Hoặc một phần tư ý thức, cậu không mở mắt cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ giơ tay ấn lên mặt Lâm Thị Phi đẩy hắn ra xa, "Đi nhanh lên."

Không có Lâm Thị Phi ở đây, Nhạc Hoặc mới không thèm nghe giảng cho tử tế.

Hơn nữa vào giờ ăn trưa và nghỉ trưa, cậu còn trèo tường ra ngoài để cắt tóc.

Cậu cho đám mèo hoang ăn một ít thức ăn ở bên ngoài, mãi đến khi tiết học đầu tiên buổi chiều sắp bắt đầu mới lững thững quay về trường.

Giữa chừng, cậu suýt chút nữa đã đυ.ng mặt Trần Đàm Viễn. Trần Đàm Viên không ăn trưa ở công ty, có lẽ là đang có buổi gặp với đối tác, xe của anh ta đỗ gần trường Trung học Hải Thành.

Với tư cách là trường trọng điểm của thành phố, Trung học Hải Thành nằm gần như ở trung tâm, gặp nhau ở đây cũng chẳng có gì lạ.

Khi Trần Đàm Viên bước ra từ một nhà hàng cao cấp, Nhạc Hoặc đang mải mê vuốt ve đầu một con mèo hoang, khiến nó khoái chí đến nỗi phát ra tiếng "grừ grừ" nhỏ.

Ngẩng đầu lên thấy bóng dáng quen thuộc, cậu vội vàng ra hiệu cho mèo hoang leo lên cây trốn nhanh, ý bảo mình cũng phải đi thôi.

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Vừa mới cắt tóc xong, tâm trạng vốn đang khá tốt, nhưng lúc này Nhạc Hoặc bỗng cảm thấy như đang giữa trời đẹp bỗng gặp phải mưa tuyết.

Trong lòng lạnh lẽo, còn thấy trống trải.

Cũng không biết tối hôm đó Trần Đàm Viên đã nói gì với mẹ cậu.

Mấy ngày nay Thẩm Uyển cũng không liên lạc với cậu, hôm đó sau khi Trần Đàm Viên đi, Nhạc Hoặc đã nhắn tin cho Thẩm Uyển, giải thích rằng sắp khai giảng nên tạm thời chưa về nhà.

Đến giờ Thẩm Uyển vẫn chưa trả lời.

Hôm nay Lâm Thị Phi về nhà thăm gia đình, một mình ở bên ngoài, Nhạc Hoặc chợt thấy việc trèo tường ra ngoài cũng chẳng còn gì thú vị.

Cậu giống như hai con thú hoang vẫn thường được cậu cho ăn kia.

Không ai cần, bị vứt bỏ.

Chuyện này có phải thật sự là do cậu làm sai không? Nhưng Thẩm Uyển chưa bao giờ hỏi cậu vì sao không chịu về nhà.

Rốt cuộc có phải mình sai không, Nhạc Hoặc càng lúc càng tự nghi ngờ bản thân.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng vẫn bấm gọi cho Thẩm Uyển.

Đầu dây bên kia đổ chuông mấy chục giây mới bắt máy, Nhạc Hoặc tưởng cuộc gọi sắp tự động ngắt.

"Mẹ cứ tưởng con đã quên mất mình còn có một người mẹ." Giọng Thẩm Uyển vọng ra từ tiếng ồn ào xung quanh.

Nhưng những tiếng ồn ấy đang dần xa đi, có lẽ Thẩm Uyển đang đi ra ngoài.