Nhưng Nhạc Hoặc đã từng thấy mặt hung dữ của hắn.
Mới vào lớp 8, Nhạc Hoặc lại sắp đánh nhau.
Năm tên côn đồ chặn đường đòi tiền, từ khi bố mẹ ly hôn năm cậu mười tuổi, chẳng còn ai quản cậu nữa.
Bất kể đánh nhau với ai đến mức thương tích đầy mình, sau khi đánh nhau xong, những người gặp cậu dù là bố hay mẹ, phản ứng đầu tiên của họ đều là trách mắng Nhạc Hoặc tại sao lại đi đánh nhau.
Cho dù những người kia là người trước tiên nói cậu là đứa trẻ mồ côi không ai thèm.
Dù Nhạc Hoặc có hung dữ đến mấy, cậu cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, một mình có thể đánh thắng một người, hai người, nhưng không thể nào đánh lại bốn năm người.
Chiều hôm đó tan học, cậu nghĩ mình lại sắp bị thương đầy mình rồi.
Lâm Thị Phi xuất hiện trong hoàn cảnh khó xử như vậy.
Hắn đi xe đạp địa hình, mặc đồng phục trung học giống mấy người kia nhưng chỉnh tề phẳng phiu, mái tóc ngắn bị gió thổi rối, trông thật phóng khoáng.
Hắn dừng xe, một chân chống đất, đôi mắt sâu thẳm nhìn năm người đối diện rồi lại nhìn Nhạc Hoặc, hỏi: "Chúng nó bắt nạt một mình cậu à?"
Mười lăm phút sau, Lâm Thị Phi không hề hấn gì, năm tên học sinh lớp 9 nằm dưới đất khóc lóc gọi cha gọi mẹ.
Khi hắn quay lại nhìn Nhạc Hoặc, cậu vô thức lùi về sau một bước, sợ hắn đánh luôn cả mình.
Không ngờ khi thấy rõ hành động của cậu, người vừa mới gặp Nhạc Hoặc lần đầu đã tỏ vẻ tổn thương: "Tôi giúp cậu, vậy mà cậu lại né tránh tôi."
Nhạc Hoặc cũng thấy thái độ của mình có vấn đề, liền bước chân về phía trước.
Sau này khi hai người đã thân thiết, Lâm Thị Phi làm bộ làm tịch trêu Nhạc Hoặc:
"Cậu gọi tôi một tiếng anh đi, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu mãi mãi, được không?"
Thật lòng mà nói, từ mười tuổi, Nhạc Hoặc đã chán ngấy chuyện đánh nhau rồi.
Nhưng cái tính ngại ngùng đặc trưng của tuổi thiếu niên lại trỗi dậy khi nghe lời Lâm Thị Phi nói, cậu cảm thấy ngượng nghịu.
Lâm Thị Phi dỗ dành suốt hai ngày, Nhạc Hoặc nghĩ bụng có hắn rồi thì sau này mình sẽ không phải chịu đau vì đánh nhau nữa, vụ này không thiệt.
Thế nên cậu miễn cưỡng gọi một tiếng.
Nhưng vài ngày sau cậu mới biết tên khốn Lâm Thị Phi này còn nhỏ hơn cậu một tháng!
Tức đến mức không thèm nói chuyện với Lâm Thị Phi cả ngày.
...
Tiêu Dương đang quay lưng lại chờ đợi câu trả lời trong tò mò, nửa ngày trôi qua vẫn chưa có câu trả lời, bỗng thấy anh Hoặc của cậu ấy biến sắc mặt liên tục.
Bắt đầu liếc mắt nhìn Lâm Thị Phi, vẻ mặt lạnh tanh, rõ ràng là đang trừng mắt với hắn.
Lâm Thị Phi bị trừng mắt đến mức bừng tỉnh ngộ, khẽ bật cười.
Tiêu Dương và Bạch Kiều hoàn toàn không hiểu hắn cười cái gì, chỉ thấy tim đập thình thịch.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Thị Phi nghiêng người về phía trước áp sát Nhạc Hoặc, gần như tì cằm lên vai cậu.
"Không được giận nữa. Tôi gọi lại là được mà." Lâm Thị Phi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gò má Nhạc Hoặc, ghé sát tai cậu thì thầm với âm lượng chỉ hai người nghe thấy:
"Anh."
—
Hơi thở vô hình mang theo hơi ấm thoảng qua làn da cổ, khiến từng lỗ chân lông không kìm được mà run rẩy.
Nhạc Hoặc nghiêng người về phía tường, đẩy Lâm Thị Phi ra, cố nén những cảm xúc kỳ lạ đang dâng trào trong lòng, khẽ quát: "Tránh ra."
Nhìn bọn họ như vậy, Tiêu Dương biết hôm nay chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời nào, cậu ta làm động tác tự chọc mù mắt mình rồi đau khổ quay người đi.
...
Nhạc Hoặc vốn hay dậy muộn, trong giờ học lại còn lén lút chơi điện thoại - bất kể ở trường cấp ba nào, việc nói chuyện riêng trong giờ học đều không được phép, huống chi là chơi điện thoại - một lỗi lớn như vậy. Đừng nói đây còn là trường Trung học Hải Thành
Điều duy nhất mà Nhạc Hoặc có thể làm là đảm bảo không để giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn khác bị trừ lương, ngoài ra cậu xem nội quy trường như gió thoảng mây bay.
Dậy muộn rồi vẫn còn được chơi điện thoại, vì thế Nhạc Hoặc không bao giờ ngủ gật trong giờ học.
Nhưng hôm nay thì không được nữa rồi. Điện thoại vừa mới lấy ra đã bị Lâm Thị Phi tịch thu, không được chơi, lại còn bị ép phải nghe giảng nghiêm túc. Nhạc Hoặc nhìn giáo viên như đang xem phim thôi miên, buồn ngủ đến mức gần như ngất đi, mắt thế nào cũng không mở nổi.
Cậu dùng một tay chống cằm, đầu lắc lư như chiếc xích đu, cuối cùng thành trì thất thủ, "Cộp" một tiếng đập vào tường.
Chưa kịp cảm nhận được cơn đau để biểu diễn màn nhăn nhó thì má đã cảm thấy hơi ấm dịu dàng từ lòng bàn tay.
Nhạc Hoặc lập tức tỉnh táo nhưng vẫn còn ngơ ngác nhìn sang bên cạnh.
Lâm Thị Phi chặn không cho cậu đập đầu vào tường, nhẹ nhàng kéo cậu dựa vào vai mình, trong tiếng giảng bài của cô giáo, hắn nói: "Hoặc là dựa vào tôi ngủ, hoặc là tỉnh dậy nghe giảng."