"Cảm ơn tiểu Tinh."
—
Giường ký túc xá chỉ có từng đó rộng, một nam sinh nằm đã thấy chật, hai người nằm thì quả thực là chen chúc.
Mười một giờ tối trường tự động tắt đèn, cậu mới chậm rãi trèo lên giường.
Đợi cậu nằm sát tường xong, hắn liền theo sau. Thấy cậu dán sát vào tường như tránh dịch bệnh, trong bóng tối đôi mắt hắn tối lại, lên tiếng: "Cậu trốn xa thế làm gì?"
"Lại đây."
Cậu không hiểu logic của hắn, trốn gì, trốn cái gì chứ? Bực bội đáp: "Tôi sợ cậu bị rơi xuống sàn thôi."
"Tôi không sợ," Hắn như mây đen chuyển sáng, vươn tay kéo cậu lại, nằm nghiêng đặt cánh tay hờ hững lên eo cậu, "Tôi ôm cậu. Nếu cậu đẩy tôi thì chính cậu cũng phải rơi xuống cùng tôi, tôi tuyệt đối không buông tay đâu."
Cậu kinh ngạc: "Lâm Thị Phi, cậu là chó à?"
Cho mượn nửa giường mà còn không được đẩy hắn, không thì sẽ bị lôi xuống giường cùng, không phải chó thì chẳng làm ra chuyện này.
Hắn khẽ cười, vẻ thích thú hiện rõ: "Vậy thì cậu phải ngoan ngoãn nhé."
Hắn nhích người lại gần cậu thêm chút nữa, giọng trầm xuống: "Đừng cựa quậy trong vòng tay tôi."
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng: "Tại sao không phải là cậu nằm yên trong vòng tay tôi?"
"Được thôi." Hắn điêu luyện kéo tay cậu quàng lên eo mình, rồi cúi đầu, tì trán vào hõm vai cậu.
Như thể vùi mặt vào lòng cậu: "Cậu ôm, tôi nằm yên."
Hắn nói: "Anh sẽ ngoan."
Nhạc Hoặc: "..."
Lời đã thốt ra không thể thu về, cậu cứng đờ cánh tay, thấy để như vậy không ổn lắm, nhưng rút về thì lại như đang sợ hãi vậy.
Suy đi tính lại một lúc, cậu đành cố gắng thả lỏng, nhắm mắt lại với vẻ liều mạng.
Thế là hai người cứ thế ôm eo nhau ngủ, giường thì chật chội, tư thế chắc chắn không thoải mái cho lắm.
Cậu cũng không biết mình ngủ thϊếp đi lúc nào, chỉ biết trước khi ngủ, trong đầu toàn nghĩ phải cố không để ý đến vòng eo của hắn.
Không hiểu sao cứ thấy nóng ran dưới lòng bàn tay.
Trường trung học Hải Thành bắt đầu tự học sáng từ 6 giờ 30, 7 giờ 30 ra ăn sáng ở căng tin.
Năm phút sau khi chuông reo, chủ nhiệm sẽ đi một vòng kiểm tra lớp, phòng giáo vụ thì không đi kiểm tra.
Nói thẳng ra thì tự học sáng tối chỉ là để thử thách khả năng tự chủ của học sinh.
Mà Nhạc Hoặc là người không có khả năng tự chủ. Vì thế ngoài việc trốn tự học tối, cậu còn chưa bao giờ đi học tự học sáng.
Mỗi ngày ngủ đến 7 giờ 50, đúng lúc chuông báo trước giờ học 8 giờ, mới dậy vệ sinh rồi chạy vội vào căng tin mua hai cái bánh bao và một bát cháo.
Rồi vừa cắn bánh vừa chạy vào lớp.
Nhưng hôm nay có người gọi cậu dậy.
"Tinh tinh, dậy đi." Hắn dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mi mắt cậu, làm hàng mi bất ngờ bị tấn công giật mình đập phần phật, cọ vào đầu ngón tay gây cảm giác ngứa ngáy.
Đầu mày cậu nhíu lại, kéo mép chăn lên che mặt: "Ai đấy, làm gì vậy..."
Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, giọng vừa khàn vừa như đang làm nũng.
Bàn tay hắn đang định chọc mi mắt cậu khẽ khựng lại, một lúc sau mới ghé sát vào, hạ giọng nhẹ nhàng: "Đi học tự học sáng với tôi."
"Sau này phải tập thói quen này."
Học cái gì? Tự học sáng? Tập thói quen gì? Tự học sáng á?
Đôi mày cậu nhíu chặt hơn, nghĩ chắc mình đang mơ thấy bị Lâm Thị Phi bắt học, không thì sao lại có ảo giác thế này được.
Cậu mơ màng hé mắt ra một khe nhỏ, khuôn mặt hắn mờ ảo dưới ánh đèn từ các phòng ký túc đã bật sáng.
Nhưng đúng là Lâm Thị Phi thật.
... À, hắn mới về nước chuyển đến trường trung học của cậu hôm qua.
Ánh mắt cậu dần rõ ràng hơn một chút, lần mò tìm điện thoại không có định hướng, hai phút sau mới mò thấy điện thoại ở đầu giường chỉ có tấm ván gỗ.
5 giờ 50 phút.
Nhạc Hoặc: "..."
Cậu chưa từng thấy mặt trời trước 7 giờ 50 phút bao giờ.
Màn hình điện thoại vừa được bật sáng lên đã nhanh chóng tắt ngấm. Nhạc Hoặc bực bội ném chiếc điện thoại vào lòng Lâm Thị Phi đang đứng đầu giường.
"Ơ, làm gì thế?" Cậu kéo chăn che kín mặt, xoay lưng về phía Lâm Thị Phi, lầm bầm. "Đừng gọi tôi nữa. Phiền quá."
Không để bị đánh lừa bởi vẻ làm nũng của Nhạc Hoặc, Lâm Thị Phi quỳ một chân lên giường, với tay kéo vai cậu dậy.
Nhạc Hoặc vẫn còn ngái ngủ, bị kéo dậy mà chẳng tỉnh táo được chút nào, chỉ muốn ngã người xuống ngủ tiếp.
Lâm Thị Phi kịp thời ôm lấy cậu, để cậu tựa vào lòng mình, nắm lấy vạt áo cậu, giọng không cho phép từ chối: "Để tôi thay quần áo cho cậu. Giơ tay lên."
Nhạc Hoặc không thèm giơ, vẫn nhắm mắt ngủ.
Lâm Thị Phi đưa tay vuốt ve vành tai cậu: "Nhanh lên nào. Ngoan."
Nhạc Hoặc nghiêng đầu tránh ra xa, ba giây sau, cậu giơ tay lên, để Lâm Thị Phi cởϊ áσ ngủ ra.
Chỉ mỗi việc mặc một cái áo phông và một cái quần đồng phục mà đã mất tới mười phút, sáu giờ năm phút rồi.