Hối Hận Thì Sao? Tôi Đã Không Cần Nữa Rồi!

Chương 15

Hải Thành là một trường trọng điểm của thành phố, luôn nỗ lực mang đến điều kiện tốt nhất cho học sinh, chỉ để họ tập trung vào việc học và những hoạt động có lợi cho kỳ thi đại học, tránh lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết.

Ví dụ như việc xếp hàng tắm rửa ở nhà tắm công cộng, đó quả thực là một sự lãng phí cuộc sống.

Vì thế mỗi phòng ký túc đều được trang bị nhà tắm riêng.

Một cách tự nhiên, hắn rút từ trong vali của cậu ra bộ đồ ngủ. Cùng với tiếng cửa "cách" khẽ vang lên, Nhạc Hoặc bị hắn đẩy vào phòng tắm, giật mình đánh thót.

Cậu nhìn hắn cởϊ áσ với vẻ gần như hoảng sợ, không hiểu sao lại vội vã quay đi, rồi hấp tấp bước về phía cửa, nói nhanh: "Cậu tắm trước đi, tôi tắm sau!"

Một cánh tay lập tức vươn tới, vòng qua eo cậu kéo vào trong.

Dù phòng tắm riêng nhưng có thể thấy không gian không rộng rãi cho lắm.

Nhạc Hoặc bị lực kéo đó làm suýt dựa lưng vào tường, theo phản xạ nắm lấy cánh tay nhỏ đang vòng qua eo mình.

Cảm giác ấm áp và... mịn màng tràn ngập lòng bàn tay. Những đường gân xanh nổi lên dưới đầu ngón tay, mạch đập rõ ràng.

Mạnh mẽ, và hoang dã.

"Định đi đâu?" Lâm Thị Phi không buông cậu ra, dùng tư thế thân mật như vậy chắn trước mặt, giam cậu trong phòng tắm chật hẹp. Hắn đã cởϊ áσ, tay còn lại vặn vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, "Tắm chung vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm nước."

Nhạc Hoặc nhìn thẳng về phía trước: "Hai thằng con trai tắm có mất thời gian gì đâu, đâu phải tắm suối nước nóng."

Nhiệt độ nước đã điều chỉnh xong, cậu cảm nhận được những giọt nước ấm bắn lên tay Lâm Thị Phi, vài giọt văng lên da tay mình.

"Tinh Tinh," Lâm Thị Phi khẽ cụp mi mắt, giữa tiếng nước xối xả, giọng nói còn dịu dàng hơn cả dòng nước, "tôi vừa mới về, đừng để tôi không nhìn thấy cậu."

"Tắm chung nhé, được không?"

...

Nước được mở to hết cỡ, dội lên hai thân hình trẻ trung đầy sức sống và khí chất thanh xuân, dưới ánh đèn sáng rõ, thân hình cường tráng thu hút ánh nhìn, khiến người ta không thể rời mắt.

Mái tóc Lâm Thị Phi đã ướt quá nửa, hàng mi còn đọng những giọt nước, lúc này hơi cụp xuống, ánh mắt không rời khỏi Nhạc Hoặc.

"Nhìn gì! Tắm nhanh lên!" Nhạc Hoặc rõ ràng không nhìn thẳng vào hắn, nhưng vẫn bắt được ánh mắt đó một cách chính xác.

Lâm Thị Phi khẽ cười, hai người đối diện nhau, sau tiếng cười hắn bất chợt đưa ngón trỏ bên phải chọc vào bụng Nhạc Hoặc.

Lớp cơ bụng đẹp đẽ lập tức mềm xuống, xuất hiện một vết lõm do lực ấn. Khi đầu ngón tay rời đi, vết lõm trở lại vị trí cũ, trên làn da trắng ngần hiện lên một chấm đỏ rõ ràng.

Chỉ hai giây sau đã biến mất không thấy.

Nhạc Hoặc: "..."

"Vừa mềm mềm, lại vừa cứng cứng." Lâm Thị Phi nhận xét về cơ bụng của Nhạc Hoặc.

Giọng không to có thể nói rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Nhạc Hoặc: "..."

Ngay sau đó, trong phòng tắm vang lên một tiếng tát có âm vang, nghe có vẻ rất mạnh.

Cậu nhìn vết hằn đỏ ửng hiện lên trên cơ bụng của hắn, không chút ăn năn, nghiến răng cảnh cáo: "Tự sờ người cậu đi."

"Bạo lực gia đình." Giọng nói đầy thích thú của hắn hòa vào tiếng nước chảy không ngừng. "Suýt nữa bị cậu đánh chết rồi."

Cậu ngước mắt lên trừng hắn, đường nét góc cạnh sắc sảo hiện rõ dưới mái tóc ướt vén ra sau, gương mặt thanh tú cũng không giấu nổi vẻ hung dữ đầy đe dọa.

Nếu là người bình thường nhìn thấy Nhạc Hoặc như vậy chắc hẳn sẽ im thin thít, nhưng Lâm Thị Phi thì khác, hắn quá hiểu cậu.

Hắn cố nén nụ cười, bôi dầu gội lên đầu cậu tạo bọt: "Thôi không giận nữa, để tôi gội đầu cho cậu nhé."

Cậu khẽ hừ một tiếng, sợ bọt xà phòng bay vào mắt nên vội vàng khép hàng mi, thoải mái tận hưởng.

Hai người tắm chung mà chẳng thấy tiết kiệm thời gian được bao nhiêu, đến khi ra ngoài đã là nửa tiếng sau.

Hắn với mái tóc dài ướt sũng khó khô, cầm khăn lông chà xát mạnh, đợi lau tạm ổn mới hỏi: "Tiểu tinh, cậu có mang máy sấy không?"

Cậu vừa lấy máy sấy từ vali ra đưa cho hắn, nhưng hắn không đưa tay nhận, chỉ nhanh chóng kê một chiếc ghế đẩu, ngồi bên cạnh ổ cắm trên tường, ngẩng đầu nhìn cậu, kéo nhẹ vạt áo ngủ: "Cậu sấy tóc cho tôi được không?"

Cậu theo lực kéo nhẹ nhàng của hắn tiến lại gần, nhìn mái tóc dài xõa rối kia, muốn chạm vào, muốn nghịch ngợm.

Nghĩ sao làm vậy, máy sấy lập tức được bật lên.

Hắn có lượng tóc nhiều đến kinh người, phải mất gần hai mươi phút mới sấy khô hoàn toàn.

Cậu: "Xong rồi."

Trong lúc được sấy tóc, hắn ngồi đó cứ nghịch mãi áo ngủ của cậu, thỉnh thoảng còn lén lút vén vạt áo lên một chút, trông như kẻ biếи ŧɦái.

Tiếng máy sấy quá to, cậu chẳng hề nhận ra lần nào.

Thời gian biếи ŧɦái bị buộc phải kết thúc, hắn tiếc nuối chỉnh lại vạt áo cho cậu, khẽ kéo một cái rồi cười nói: