Bị Giết Sẽ Sống Lại

Chương 14

Tại sao lại là cậu? Tại sao cậu lại bị cuốn vào tất cả chuyện này?

Bình Giáng cảm thấy thân thể rất nặng nề, mỗi lần suy nghĩ đều khiến cậu mệt mỏi hơn, như thể có vô số cọng rơm đè lên thần kinh cậu mà chế nhạo.

Tám giờ tròn, lúc đầu là bảy giờ, thời gian sống lại tiếp tục lùi về sau nhưng đây thật sự là chuyện tốt sao?

Từ lúc đầu đến bây giờ, hiện thực chỉ mới trôi qua một tiếng đồng hồ.

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã dừng lại, chắc là gã đang cạy cửa. Cạy cửa cần bao nhiêu thời gian? Nhiều nhất cũng chỉ năm phút, thời gian để cậu phản ứng ít đến đáng thương.

Bình Giáng đứng dậy, còn chưa hành động đã nghe thấy tiếng bước chân ung dung vang lên rõ ràng từ phía phòng khách bên ngoài cửa.

Kẻ gϊếŧ người đã vào rồi.

Mái tóc đen che khuất lông mày, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không có quá nhiều gợn sóng. Bình Giáng đứng tại chỗ, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào túi quần nhưng ngay trước khi chạm đến, cậu khựng lại, rồi từ từ hạ tay xuống.

Kết luận đến nhanh hơn cả suy nghĩ.

Vòng này hỏng rồi.

Làm lại không? Làm lại đi.

Bình Giáng rất sợ đau, thật sự rất sợ, mỗi chỗ bị tổn thương, đều rất đau, là nỗi đau mà nửa đời trước cậu chưa từng nghĩ tới, hoàn toàn không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra với cậu. Cậu không dám hồi tưởng lại chi tiết lúc mình bị hại, thậm chí là cố ý quên đi.

Trong tình thế cấp bách lúc đó, cậu có thể tàn nhẫn kết thúc sinh mệnh của mình nhưng hiện tại cậu rất bình tĩnh, có thể suy nghĩ bình thường, cho nên vừa nghĩ đến việc tự tay cầm dao đâm mình, cậu rất sợ hãi.

Tay chân tê cứng, lạnh lẽo, nỗi sợ hãi tự nhiên trào dâng.

Bình Giáng nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ chống trộm nhà cậu có thể mở được.

Mở cửa chống trộm ra, Bình Giáng nhìn xuống. Bên dưới là nền xi măng, không một bóng người, xung quanh cũng không có cây cối. Không có khả năng sống sót hay hấp hối.

"..."

Những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu, bàn tay đang bám vào khung cửa sổ cũng run lên.

Lúc này, một góc cạnh của bệ cửa sổ dưới lầu thu hút sự chú ý của cậu. Bình Giáng cúi nửa người ra khỏi cửa sổ, thò đầu nhìn xuống, màu sẫm lẫn với màu đỏ... giống như vết bẩn?

"Cốc cốc."

Cửa phòng ngủ bị gõ, Bình Giáng bị cắt ngang dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Kẻ gϊếŧ người đang nửa tựa vào khung cửa, tư thái nhàn nhã, ung dung nhìn cậu, thấy Bình Giáng quay đầu, gã nhếch môi cười, tay đang treo lơ lửng lại gõ nhẹ lên khung cửa, vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc. Gương mặt tựa như ác ma hiện lên trước mắt, đồng tử Bình Giáng co rút mạnh, ký ức mà cậu cố ý quên đi hiện về.

Sau khi cậu thử phản công kẻ gϊếŧ người, không ngoài dự đoán mà thất bại. Dao bị ném sang một bên, ngoài vết máu trên cổ, kẻ gϊếŧ người gần như không hề bị tổn thương gì. Ngược lại Bình Giáng, thở gấp hỗn loạn, áo bị đứt hai cúc, nước mắt và mồ hôi dính đầy người.

Ở một vài phương diện, biểu hiện của kẻ gϊếŧ người rất giống với kẻ rình coi, bọn họ thoạt nhìn rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ tức giận, hoặc bị kích động. Nhưng cứ như vậy mà cười, làm ra hành vi tàn nhẫn mà Bình Giáng không thể tưởng tượng được.

Tay chân Bình Giáng bị bẻ gãy, chỉ có thể bất lực bị kẻ gϊếŧ người kéo vào toilet. Cậu nhìn kẻ gϊếŧ người mở vòi nước bồn tắm xả nước, chu đáo chỉnh lại cổ áo giúp cậu, rồi đi ra ngoài. Một lát sau, gã quay lại với một chiếc thắt lưng trên tay.

Khuôn mặt Bình Giáng ướt đẫm nước mắt, lúc đầu là vì đau đớn nhưng khi nước mắt đã vỡ đê thì không thể ngừng lại nữa. Giờ đây, cơn đau trên cơ thể đã trở thành một sự quen thuộc, chỉ đơn thuần là không thể kiểm soát được nước mắt.

Kẻ gϊếŧ người nâng mặt cậu lên, chậm rãi quan sát: "Đau lắm à?"

Rất nhanh, gã bật cười, giọng nói mang theo sự trêu chọc tàn nhẫn.

"Thế lát nữa phải làm sao đây nhỉ? Có khi sẽ sụp đổ mất thôi."

_

Tư duy dần trở lại, Bình Giáng ngồi trên bệ cửa sổ, chỉ cần thả lỏng người ra sau là có thể rơi xuống. Phía sau là cảnh đêm đen kịt, thanh niên ngồi ở giữa cửa sổ, thân hình yếu ớt lại mỏng manh, tựa như nhân vật trong tranh thủy mặc, hay một bọt nước chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Tóc mai khẽ đung đưa trong gió, cậu mím đôi môi tái nhợt, không có động tác gì.

Giằng co một lúc lâu, như thể đã đủ thích thú khi chiêm ngưỡng dáng vẻ chật vật của Bình Giáng.

“Nhìn gì thế, cho tôi xem với?” Kẻ gϊếŧ người đứng thẳng người, tiến lên nửa bước.

Bình Giáng vô thức lùi lại nhưng sau lưng cậu là khoảng không, cơ thể suýt nữa đã rơi xuống dưới.

“...”

Kẻ gϊếŧ người dừng bước, nhíu mày, biểu cảm có vẻ hơi phiền não. Gã dừng lại một chút rồi giơ tay lên, xòe hai tay ra, làm một động tác tỏ vẻ bất lực.

“Sợ đến vậy sao? Tôi lại không làm gì em, hay là xuống trước đi, chúng ta nói chuyện một lát?”