Vì vậy cuối cùng, cậu bị ghìm chặt xuống đất, hơi thở dồn dập, trong căn phòng khách tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc của cậu. Bình Giáng ngẩng đầu, kẻ gϊếŧ người ngồi trên người cậu, đè chặt cậu, ở khoảng cách gần như vậy, cậu nhìn thấy trên cổ kẻ gϊếŧ người có những vệt máu sẫm màu khô lại bắn lên.
Yết hầu chuyển động, vết máu chói mắt đến đáng sợ.
Một bàn tay nắm lấy cằm cậu, ép Bình Giáng phải nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của kẻ sát nhân.
"Em đang quyến rũ tôi sao? Như vậy vẫn chưa đủ đâu."
?
Bình Giáng sững người, nhíu mày khó chịu, tên này đang nói cái quái gì vậy.
Nói thật, kẻ gϊếŧ người trông rất đẹp trai, cho dù để tóc dài nhưng vẫn có thể nhìn ra giới tính của gã, là một vẻ đẹp mang tính công kích cực kỳ sắc bén.
Kẻ gϊếŧ người cúi người sát lại gần cậu, giọng điệu mập mờ, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Em muốn chết như thế nào? Có lẽ tôi có thể thỏa mãn em."
Những lời nói ra rất khó nghe. Nhắm mắt lại, trong lòng Bình Giáng lại bình tĩnh đến lạ thường,ncậu dời tầm mắt, không nhìn cái bóng trên đầu, bình thản nói: "Đâm chết tôi đi, tốt nhất là một đao chí mạng."
Nghe vậy, Kẻ gϊếŧ người nhướng mày: "Đâm vào đâu?"
Gã dùng đầu gối tì vào bụng dưới của Bình Giáng, ấn mạnh một cái, thành công nhìn thấy Bình Giáng nhăn mày vì đau đớn.
"Ở đây sao?"
Gã buông tay, trượt xuống dưới, ngón tay đặt ngay giữa l*иg ngực của Bình Giáng: "Hay là ở đây?"
"Em thật sự muốn chết đến vậy sao."
Khóe miệng nhếch lên, gã cười một cách tàn nhẫn: "Đùa đấy. Không được đâu."
"Sao có thể để em chết một cách dễ dàng như vậy được! Khuôn mặt em đẹp thế này, vặn vẹo la hét khi đau đớn chắc cũng rất đẹp."
Tên này nhìn có vẻ giống người bình thường nhưng tâm lý thì lại biếи ŧɦái một cách đáng sợ.
"Anh không làm được à?" Bình Giáng nhíu mày.
Kẻ gϊếŧ người vẫn giữ nguyên động tác, đột ngột dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng Bình Giáng: "Em muốn thử không?"
"A..."
Cơn đau quặn thắt lan khắp bụng. Dạ dày và ruột như thể bị nhào nặn thành một đống hỗn độn, từng đợt đau âm ỉ không ngừng truyền tới. Kết hợp với cảm giác nghẹt thở.
Bình Giáng muốn ôm bụng nhưng tay chỉ có thể đặt trên đầu gối của kẻ sát nhân, cảm nhận đầu gối mang theo ác ý, cố tình nghiền nát từng chút một, gây ra cơn đau kéo dài như vô tận. Những giọt nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, Bình Giáng cúi đầu che giấu biểu cảm, môi dưới màu hồng nhạt bị cắn rách. Đầu lưỡi cảm nhận được vị tanh ngọt quen thuộc khiến Bình Giáng tỉnh táo lại từ cơn đau.
Đột nhiên, một bàn tay đeo găng da túm chặt lấy tóc của cậu, ép cậu phải ngẩng đầu lên. Cổ tay áo xa lạ gần trong gang tấc tản ra mùi máu tanh trộn lẫn với những mùi kỳ lạ khác. Mặt bị cưỡng ép ngẩng lên, Bình Giáng ngước nhìn kẻ đang hành hạ mình.
Một khuôn mặt ghê tởm hiện ra trước mắt.
Hốc mắt Bình Giáng đỏ lên, những giọt nước mắt vẫn còn vương trên gò má, trong ánh mắt chứa đầy sự kháng cự và lạnh nhạt xen lẫn nỗi sợ hãi không dễ nhận ra.
Kẻ gϊếŧ người bình thản nhìn cậu, ánh mắt mang theo vẻ thích thú. Đúng lúc bắt gặp một giọt máu chảy ra từ khóe miệng bị thương của Bình Giáng. Đầu lưỡi thè ra, liếʍ lấy vệt máu nơi khóe môi, để lại một vệt màu diễm lệ.
"Thích không em yêu, có phải là sướиɠ muốn chết không?"
Tâm trí Bình Giáng rối loạn, không nói nên lời.
Thật ghê tởm, tên này... chẳng lẽ cũng là gay.
Cậu thử đưa tay lên, nắm lấy cổ tay kẻ gϊếŧ người, kéo ra.
Tóc được buông ra, lại rũ xuống đỉnh đầu, cong lên một đường vòng cung có chút buồn cười, cảm giác sưng tấy truyền đến các giác quan.
Kẻ gϊếŧ người nhìn động tác của cậu, không có biểu hiện gì khác, như thể đang dung túng cho cậu tiếp tục.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt gã, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Bình Giáng, khiến cậu khẽ rùng mình. Không hề do dự, cậu lập tức rút con dao gọt trái cây ra, đâm thẳng vào cổ họng của kẻ gϊếŧ người.
Không chút chần chừ.
_
Gã né được.
Kẻ gϊếŧ người hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tóm lấy cổ tay đang cầm dao của Bình Giáng.
Quả là một khung cảnh quen thuộc.
Lưỡi dao lướt qua cổ, để lại một vệt đỏ nhỏ.
Đồng tử co rút, đáy lòng Bình Giáng hoảng hốt nhưng trên mặt không lộ ra quá nhiều biểu cảm. Tay còn lại của cậu nắm lấy cổ tay kẻ gϊếŧ người, dùng sức giật ngược lại. Vị trí thay đổi, hiện tại Bình Giáng ở trên, còn kẻ gϊếŧ người thì nửa ngồi trên mặt đất.
Lưỡi dao treo lơ lửng giữa không trung không thể động đậy.
Tim Bình Giáng đập như trống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Kẻ gϊếŧ người không buông tay, tay cậu vẫn bị nắm chặt.
Nụ cười trên mặt biến mất trong giây lát, kẻ gϊếŧ người lại nhếch mép, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Bình Giáng: "Muốn đâm tôi? Cái này thì không được."
_
Lại chết rồi.
Bình Giáng thẫn thờ nghĩ. Đã bị gϊếŧ bao nhiêu lần rồi? Cậu không còn nhớ rõ nữa. Nỗi sợ hãi cái chết dường như cũng nhạt đi, chẳng qua chỉ là đau đớn, lạnh lẽo, cuối cùng chìm vào tĩnh lặng.
Mở mắt ra, lại trở về trước khi chết.