Bị Giết Sẽ Sống Lại

Chương 8

Bình Giáng bị kéo về phía trước, cậu nhìn thấy màu máu đã nhuộm đỏ cả bàn tay trái của kẻ rình coi. Ở cự ly cực gần, có vài giọt máu bắn lên mu bàn tay cậu, cảm giác như bị bỏng. Cậu không nhịn được mà muốn buông tay cầm chuôi dao. Nhanh hơn cậu là kẻ rình coi, hắn trực tiếp buông lưỡi dao ra, nắm chặt tay Bình Giáng.

Bình Giáng sởn tóc gáy, ngón tay bị rạch một đường dài ấn chặt lên ngón tay cậu, máu dính nhớp chảy vào tay cậu. Trong ảo giác, cậu thậm chí còn cảm thấy ngón tay mình chạm vào xương ngón tay dưới lớp thịt của kẻ rình coi.

Tiếng cười quái dị khàn khàn vang lên, kẻ rình coi bạo lực lôi Bình Giáng về. Thân hình hắn thoạt nhìn gầy yếu nhưng lại khỏe kinh người, tay Bình Giáng bị nắm đến đau nhức, căn bản không thể giãy dụa. Đấm kẻ rình coi một cái thật mạnh, hắn không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Bình Giáng còn cảm thấy xương tay đau âm ỉ.

Mãi đến khi bị kéo ngã xuống giường, con dao gọt hoa quả trong tay cậu mới bị cướp đi.

Kẻ rình coi không thể giấu nổi sự vui vẻ, hắn đứng trước giường, bóng đen bao trùm cả người Bình Giáng, che khuất ánh đèn.

“Tôi thấy rồi, em không nỡ sao?” Máu trên tay kẻ rình coi vẫn còn chảy nhưng hắn lại chẳng hề để tâm, hắn cầm dao gọt hoa quả, mũi dao chỉ vào cổ Bình Giáng.

“Thật đáng yêu.”

Mũi dao dính máu để lên cổ họng yếu ớt, trượt xuống, để lại một vệt đỏ. Cảm giác lạnh lẽo khiến cơ thể Bình Giáng hoàn toàn mềm nhũn, cậu không dám động đậy.

Kẻ rình coi đột nhiên chậm lại một cách kỳ lạ, hơi thở hắn gấp gáp, nặng nề.

Muốn gϊếŧ cậu còn cần nhiều nghi thức đến vậy sao?

Nhận thấy động tác của kẻ rình coi khựng lại, Bình Giáng lén lút liếc nhìn.

Bình Giáng: ...

Mẹ kiếp, thằng này cương rồi. Chỗ háng phình to một cục vô cùng chói mắt.

Đồng cậu tử co rút, lông tơ dựng đứng. Vốn dĩ Bình Giáng đã gần như chấp nhận số phận, quyết định nằm im chờ chết nhưng bỗng nhiên cậu lại cảm thấy mình còn có thể phản kháng một chút. Cậu vội vàng lùi về sau, túm lấy gối đầu ném về phía kẻ rình coi.

Nhân lúc hắn bị ném trúng vô thức lùi lại một chút, Bình Giáng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để xuống giường, tránh xa, dép lê cũng rớt mất một chiếc. Đáng tiếc không gian trong phòng ngủ thật sự không lớn, Bình Giáng căn bản là không có chỗ trốn, chưa được bao lâu đã bị bắt lại. Cậu dùng cả tay lẫn chân điên cuồng đá kẻ rình coi.

Càng đá kẻ rình coi càng cương hơn.

Không phải chứ, anh bạn.

Hoảng loạn hét chói tai.jpg

Bình Giáng suýt chút nữa hét toáng lên, cậu sai rồi, cậu nên mở cửa chạy ra ngoài, cậu thà bị gϊếŧ còn hơn bị cᏂị©Ꮒ.

Mặc dù biểu cảm hoảng sợ của Bình Giáng khi giãy giụa trông rất xinh đẹp, mang một nét hấp dẫn đặc biệt, nhưng kẻ rình coi đã không thể chờ đợi thêm nữa, dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng đến phát đau. Nghĩ đến cảnh tượng mà ngay cả trong mơ hắn cũng không dám tưởng tượng sắp sửa biến thành hiện thực... hắn không muốn chờ đợi một giây phút nào nữa, sợ con vịt đã nấu chín bay mất.

Dao gọt hoa quả xuyên qua mu bàn tay, đâm sâu vào ván giường, Bình Giáng không nhịn được hét chói tai. Nửa thân trên bị giam cầm trên giường, nửa thân dưới quỳ trên mặt đất. Động đậy nhẹ thôi cũng sẽ kéo theo lưỡi dao xuyên qua lòng bàn tay, sau đó là đau đớn kịch liệt.

Kẻ rình coi nắm tóc Bình Giáng, dùng sức kéo ra sau, khiến cậu phải ngẩng đầu lên, hắn giơ tay ra trước mặt Bình Giáng, cười nói: “Em nhìn xem, chúng ta giống nhau rồi...”

Thật ra, tay của kẻ rình coi rất đẹp nhưng hiện tại bên trên toàn là máu đen đã đông lại. Trên bốn đầu ngón tay hắn, một vết rách ngang sâu đến tận xương, nhìn thôi đã thấy rợn người nhưng kẻ rình coi lại như không có cảm giác gì, hắn xòe tay ra cho Bình Giáng xem.

Vết thương bị nứt ra, máu mới chảy ra, nhỏ xuống mí mắt Bình Giáng. Vị tanh của máu nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi tanh kỳ lạ xông vào khoang mũi, Bình Giáng không nhịn được buồn nôn, nôn ra.

May mà lúc này kẻ rình coi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không để tâm. Hắn buông tay đang nắm tóc Bình Giáng ra, chuyển sang nắm lấy cổ tay còn lại của cậu.

Mỏng manh, xinh đẹp, tinh xảo, tựa như đồ sứ. Nghĩ như vậy, kẻ rình coi đột nhiên dùng sức, bạo lực bẻ gãy tay cậu. Một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, xương khớp trật khỏi vị trí. Âm thanh không lớn nhưng cơn đau lan từ đầu ngón tay đến tận cánh tay lại dữ dội đến tê dại. Bình Giáng hé miệng nhưng chẳng thể phát ra âm thanh nào. Đầu cậu vô lực gục xuống giường, nước mắt nóng hổi không ngừng lăn dài, thấm ướt ga giường.

“Tôi cũng không muốn như vậy... đều tại em cứ giãy giụa.” Giọng nói mang theo chút áy náy nhưng sự phấn khích lại rõ ràng hơn cả.

Kẻ rình coi cúi xuống đè lên người Bình Giáng, hắn hôn cổ cậu, liếʍ láp nốt ruồi đỏ đã nhiều lần quyến rũ hắn đến mức ngứa ngáy không chịu nổi. Làn da trắng nõn đỏ bừng.

“Em ngoan một chút, tôi sẽ giúp em thoải mái thôi.”