Bị Giết Sẽ Sống Lại

Chương 7

Bóng người lặp đi lặp lại tên Bình Giáng trong miệng, nói năng lộn xộn. Hắn quỳ một chân xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Bình Giáng, cánh tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào Bình Giáng. Cảm giác mềm mại, chân thật dưới tay nói cho hắn biết, đây không phải là mơ. Khóe miệng nhếch lên, sự si mê trong mắt hắn gần như hóa thành thực chất, nóng rực đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Ha...”

Ý thức Bình Giáng mơ hồ, nỗ lực giữ tỉnh táo. Cú đánh vào gáy không biết dùng bao nhiêu sức, bây giờ cậu đau đầu đến mức không thể ngẩng nổi đầu lên. Chỉ có thể nhìn xuống mặt đất, một đôi chân đang đứng bên cạnh cậu, không xa là hung khí bị vứt sang một bên, một cái ghế đẩu gỗ màu vàng.

Cậu cố gắng mở to mắt, không nhìn rõ, không nhìn rõ cái gì cả, chỉ thấy dường như trên ghế đẩu có dính máu hoặc có lẽ là ảo giác, cậu cảm thấy hình ảnh mình nhìn thấy càng ngày càng mơ hồ.

Một đôi tay đỡ dưới nách Bình Giáng, kéo phần thân trên của cậu lên, kéo lê vào phòng tắm.

...

Mở mắt ra lần nữa.

Bình Giáng ngồi trước bàn máy tính, điện thoại sáng lên, thời gian hiển thị trên màn hình rất rõ ràng. Bảy giờ hai mươi. Thời điểm sống lại đã thay đổi. Đặt điện thoại lên bàn, Bình Giáng thở dài một tiếng. So với hai lần trước, lần chết này có thể coi là nhẹ nhàng.

Cậu chỉ cảm thấy đau nhói ở sau gáy, sau đó luôn ở trong trạng thái hôn mê, dường như còn bị kéo vào phòng tắm, tiếng nước chảy liên tục ở cự ly gần giống như một bản nhạc thôi miên, có chút phiền phức. Sau đó thì không còn cảm giác gì nữa, thậm chí không rõ cậu đã chết vào lúc nào. Cậu không biết sự thay đổi thời điểm sống lại là tốt hay xấu, cũng không biết quy luật thay đổi là gì. Chỉ có thể đi từng bước một.

Bình Giáng đứng dậy, cơn đau âm ỉ sau gáy dường như vẫn còn sót lại, cậu sờ sau gáy, mái tóc mềm mại rũ xuống, không có cảm giác ẩm ướt dính nhớp trong ảo giác, chỉ có chút hơi ẩm. Rụt tay lại, Bình Giáng cúi đầu nhìn, cổ tay cậu rất nhỏ, những mạch máu màu xanh nhạt hiện rõ. Lòng bàn tay rất sạch sẽ, khớp ngón tay trắng nõn thon dài, không có nhiều vết chai, đầu ngón tay ửng hồng.

Lúc này cậu mới chú ý, đầu ngón tay mình đang run rẩy. Nhẹ nhàng run rẩy nhưng lại không thể kiểm soát. Bình Giáng nắm chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác tê dại truyền đến các giác quan. Cậu thả lỏng các ngón tay, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy.

Bình Giáng rũ mắt, hàng mi đen dài cong vυ't che khuất mí mắt, không nhìn rõ vẻ mặt. Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía tủ quần áo… Tủ quần áo đang đóng chặt.

Kẻ dưới lầu nghi là người giao đồ ăn vẫn chưa đi, trong nhà còn có một kẻ đang nhìn chằm chằm cậu. Hơi nhếch miệng, Bình Giáng lại không cười nổi.

Bố cục nhà cậu là hai phòng ngủ một phòng khách nhưng vì cậu sống một mình, cũng không có bạn bè nên phòng ngủ còn lại trở thành phòng chứa đồ. Phòng khách quen thuộc trong mắt bỗng trở nên vô cùng xa lạ, xa lạ đến mức khiến cậu sợ hãi. Bây giờ cậu phải làm gì? Bình Giáng nghĩ một lúc, điện thoại của cậu rơi trong phòng ngủ rồi.

Bây giờ, Nội tâm của Bình Giáng có thể nói là bình tĩnh. Cậu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bóng người đang giơ cao cánh tay ở phía sau cậu.

Bình Giáng: ...

Kẻ rình coi: ...

Bình Giáng thầm nghĩ, cậu có tài đức gì, có thể trải qua những điều mà người khác cả đời cũng không bao giờ gặp phải, viết thành tiểu thuyết còn có thể bị đánh giá là tục tĩu. Kẻ rình coi dường như bị dọa sợ, tay hắn đặt xuống cũng không được, tiếp tục giơ lên cũng không xong. Chiếc ghế đẩu nhỏ màu vàng rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhỏ, lăn sang một bên. Bình Giáng nhìn, cậu mua chiếc ghế đẩu nhỏ này ở đâu nhỉ? Không nhớ nữa, chỉ nhớ là rất rẻ.

“A… Bình Giáng…”

Kẻ rình coi đứng co rúm lại nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người Bình Giáng một cách cuồng nhiệt, hắn cao hơn Bình Giáng một chút, mũ áo hoodie trùm trên đầu, mái tóc xoăn dài lộn xộn che khuất nửa khuôn mặt trên, chỉ lộ ra nửa cằm dưới.

Bình Giáng không nói gì.

“Thật trùng hợp...?” Sau một lúc im lặng, kẻ rình coi không nhịn được lên tiếng.

“...”

Hiện trường có chút lúng túng.

Bình Giáng im lặng, bàn tay buông thõng khẽ run rẩy, con dao gọt hoa quả đang ở trong túi cậu. Biểu cảm trên mặt kẻ rình coi thay đổi mấy lần, dường như hắn không thể kiềm chế được nữa hoặc cũng có thể là bị chọc giận, đột nhiên nhào về phía Bình Giáng.

Sự thay đổi đột ngột khiến đồng tử Bình Giáng co lại, cậu theo bản năng rút dao gọt hoa quả ra đối diện với người đang nhào tới. Nhưng kẻ rình coi không hề né tránh, giống như hoàn toàn không để ý đến việc mình sẽ bị đâm một nhát hoặc là đã chắc chắn Bình Giáng không dám đâm mình.

Có lẽ hắn đã đánh cược đúng.

Bình Giáng không dám, khi mũi dao sắp chạm vào kẻ rình coi, tay cậu không kìm được mà co lại. Cậu thật sự không dám đâm, chỉ muốn dọa kẻ rình coi chạy. Nhưng rất rõ ràng, phương pháp này không có tác dụng gì.

Nhìn thấy Bình Giáng lùi bước, khóe miệng kẻ rình coi nhếch lên cao, hắn trực tiếp nắm lấy lưỡi dao, sau đó dùng sức kéo mạnh.

[Cả nhà yêu tương tác nhiều hơn để editor có động lực đăng chương thường xuyên nha, hẹ hẹ hẹ.]