【Thông báo trò chơi: +1 điểm mị lực.】
【Thông báo trò chơi: +1 kỹ năng yêu đương.】
“…”
Cái trò đùa gì đây?
Chung Hủ lhông ngờ có ngày cô lại phải trải nghiệm cảm giác tháo chạy khỏi thư viện.
“Thôi, đi học vậy.”
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Chung Hủ chọn một địa điểm trông cũng rất an toàn —— Lớp học.
Sau khi tới lớp, Chung Hủ mở sách ra xem, ngay trang đầu là dòng chữ lớn《365 mánh khóe cưa đổ nam chính》đập thẳng vào mặt khiến cô nghẹn họng trân trối.
【Thông báo trò chơi: +1 điểm tâm cơ.】
【Thông báo trò chơi: +1 kỹ năng yêu đương.】
Chung Hủ tức tới bật cười: “Trường học chuyên đào tạo học sinh yêu đương mù quáng đúng không?”
Cô vốn phản nghịch, dứt khoát cúp học, quay về nhà nằm lên giường.
Đinh đoong! Thông báo trò chơi:
【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】
Vừa mới nằm xuống được một giây, giây sau ngoài cửa sổ đã là bình minh.
Chung Hủ không tin tà, lại nằm xuống.
Đinh đoong! Thông báo trò chơi:
【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】
Đinh đoong! Thông báo trò chơi:
【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】
Đinh đoong!
【Trạng thái tinh thần của bạn vô cùng sung mãn, không cần nghỉ ngơi nữa. Đang trong mùa yêu, hãy chào đón một ngày mới bằng tâm trạng thật vui vẻ nhé!】
Lần này Chung Hủ không còn cười nổi nữa. Là game thủ kỳ cựu cô đã từng thấy rất nhiều cơ chế game vô lý nhưng cơ chế lưu manh này thì vẫn là lần đầu được diện kiến.
“Một đêm ngon giấc”, Chung Hủ mang theo cả một thân đầy oán khí bước vào học viện. Cô bước đi vô định, cho đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu mới từ từ dừng bước.
Phía trước, một thiếu niên tóc vàng, xinh đẹp như tranh vẽ đang quanh quẩn bên đường. Có một con mèo muốn đến gần dụi vào người cậu ta, nhưng bị cậu làm ngơ. Vẻ mặt cậu ta có phần lo lắng, trông như đang chờ ai đó.
Chờ ai à?
Cậu thiếu niên xinh trai này vừa nhìn đã biết là một trong các nam chính, còn có thể đang đợi ai nữa chứ?
Sau khi nhìn thấy bảng hiệu phòng nhạc, Chung Hủ khẽ bật cười: “Rốt cuộc là ai đang cưa ai đây?”
Ánh mắt cô lóe sáng, vừa giả tiếng mèo để chọc mèo, vừa giả vờ vô tình đi ngang qua.
Khi cô bước đến trước cửa phòng nhạc, thiếu niên tóc vàng ban nãy đã biến mất không tung tích.
Chung Hủ không có ý định dừng bước. Cô mới đi được hai bước thì từ bụi cây phía trước có một người chui ra. Thiếu niên tóc vàng ôm con mèo, mỉm cười rạng rỡ, trên tóc còn dính một chiếc lá, trông vừa tươi mới vừa đáng yêu.
“Có thể giúp tôi ôm nó một chút không?” Cậu ta đưa con mèo ra trước, cười nói: “Tôi đang định trị bọ mèo cho nó, ai ngờ nó nghịch quá, làm tớ bẩn hết cả người.”