Nhịp Tim Chốn Thiên Đường

Chương 2: Người tình ngọt ngào (2)

【Trò chơi đã khởi động lại xong, chúc bạn có một hành trình chơi game vui vẻ.】

Thế giới này không chỉ phi khoa học, mà phải nói là ảo diệu.

Tiếng điện kỳ lạ dần yếu đi, đến khi biến mất hoàn toàn, Chung Hủ như bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng dài. Cô lập tức ngồi bật dậy, theo bản năng quan sát xung quanh —— Nhiều năm lang bạt, từng qua đêm ở nơi hoang vắng, kinh nghiệm dày dặn khiến cô luôn nâng cao cảnh giác.

Khung cảnh xung quanh đẹp đến kỳ lạ, những gam màu rực rỡ và mộng mơ vẽ nên một bức tranh mang phong cách truyện tranh thiếu nữ về một học viện hiện đại giữa lòng thành phố.

Cô đang ngồi trên bãi cỏ trong sân trường, bên cạnh là một cô gái đang úp sách lên mặt nằm ngủ. Xung quanh là học sinh mặc đồng phục qua lại, phần lớn là đi theo cặp, cả học viện như tỏa ra bong bóng màu hồng tình yêu.

Chung Hủ nghịch ngợm chọc vào một quả bong bóng bay ngang — Bụp.

Bong bóng vỡ.

Cô ngạc nhiên: “Cái gì thế này, thiên đường tình yêu à? Bong bóng hồng là hàng thuần thiên nhiên luôn hả?”

“Tiểu Luyến, cậu tỉnh rồi à.” Cô gái bên cạnh lấy sách xuống, ngồi dậy ngái ngủ nói: “Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Không phải cậu nói ngủ trưa xong sẽ tới gần phòng nhạc cho mèo ăn à?”

Chung Hủ mới vừa nghĩ đến, một bảng bản đồ hiện ra trước mắt.

Trên bản đồ đánh dấu các nơi cô có thể đến, khuôn viên trường chiếm phần lớn diện tích. Cô thấy địa điểm “Phòng nhạc” đang phát hiệu ứng màu hồng, rõ ràng là dụ người chơi tới để mở tình tiết gặp gỡ nam chính.

“Thôi thôi, không đi đâu.”

Chung Hủ từng chơi nhiều game, từng trải nghiệm đủ thể loại otome, nhưng trải nghiệm sống lại trong game sau khi chết thì lại chẳng khiến cô cảm thấy có chút hứng thú nào.

Một người không còn muốn sống, tại sao lại phải tốn hết công sức đi tán tỉnh cái gọi là nam chính kia để qua ải?

Cô thầm cười lạnh trong lòng, hy vọng có cái hệ thống nào đó nghe được tiếng lòng của mình: “Tôi từ bỏ việc vượt ải, thế giới này hủy diệt luôn đi.”

Đáng tiếc là không ai trả lời.

“Được rồi, vậy giờ mình đi đâu?”

“Tới thư viện học bài, học sinh là phải học chăm.”

Chung Hủ nhìn bản đồ, chọn biểu tượng thư viện vô cùng bình thường, thoạt trông có vẻ rất an toàn, không giống nơi sẽ kích hoạt cốt truyện đặc biệt.

Ngoài ra, trước khi thế giới này sụp đổ, cô cũng muốn tìm chút việc để gϊếŧ thời gian, đồng thời xem xem “Người tạo ra trò chơi” này đã tạo ra một thế giới hoàn toàn khác, hay vẫn dùng lại quy tắc của thế giới cũ.

Cô bước vào thư viện với một chút mong đợi ——.