"Đại nương đã nói rồi, rượu này không được uống đâu." Giọng nàng mang theo vẻ tiếc nuối, con trùng trong ngọc hồ lô cảm nhận được, từ từ ngoan ngoãn nằm im.
Cách đó không xa có một đoàn thương nhân chậm rãi đi tới, hàng hóa chất đầy mấy cỗ xe, mà người nam nhân trong xe ngựa đang nhàn nhã nấu trà, thuộc hạ bên cạnh thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
"Công tử, thuộc hạ cảm thấy con đường này không an toàn lắm, đám người kia có lẽ sắp đuổi kịp rồi." Thuộc hạ có chút đứng ngồi không yên.
"Vậy còn đường nào để đi nữa, ngoài việc vào biên quan ẩn náu, chắc không còn con đường lớn nào an toàn hơn đâu, đừng vội, đến thì đến thôi, vội cũng vô ích, chi bằng uống chén trà trước đã." Người nam nhân đưa chén trà lên môi khẽ thổi, chậm rãi thưởng thức.
"Ư ư ư!" Hai người kia mải mê với việc riêng, hoàn toàn quên mất trong góc xe còn có chủ nhân thực sự của lô hàng bị trói gô, người thương nhân râu ria xồm xoàm bị nhét giẻ vào miệng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể rêи ɾỉ từ cổ họng để biểu thị sự bất mãn của mình.
Hai tên này không biết từ đâu đến, không nói một lời liền xông vào xe ngựa, trói gô hắn ta lại, người bên ngoài cũng không hề phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ biết cắm đầu đi đường!
Thuộc hạ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của hắn ta, không chút lưu tình đạp cho hắn ta một cái nhưng lực rất nhẹ, sợ kinh động đến người bên ngoài, thương nhân trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng.
"Này công tử, ở đằng kia có người, hình như... Hình như là một cô nương." Thuộc hạ vén rèm nhìn ra ngoài, nheo mắt nhìn kỹ một lúc, quả thật có một cô nương đang ngồi xổm trên đất không biết làm gì.
Nơi hoang vắng này lại có một cô nương ở đây một mình sao?
Người nam nhân nhướng mày nhìn ra, chỉ thấy cô nương kia mặc một chiếc váy màu vàng nhạt xếp tầng ngồi trên mặt đất, đeo một bọc lớn, bên hông còn đeo một bầu rượu nhỏ, nàng cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
Giây tiếp theo, ngọc hồ lô bên hông nàng động đậy, con trùng bò ra, Lâm Khương Sơ vừa cảm nhận được nguy hiểm thì đã bị người bịt miệng mũi từ phía sau, sau khi ngửi thấy mùi hương lạ nàng vô tội chớp mắt rồi nhắm mắt lại ngất đi.
"Công tử, cô nương này trông không giống người Trung Nguyên." Thuộc hạ nhìn trang phục trên người nàng thì nhíu mày, hoàn toàn không phát hiện ra sau gáy mình bị con trùng khẽ cắn một cái.
Người nam nhân không lên tiếng nhưng tai lại vểnh lên, chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài, tay nhanh chóng cầm lấy chén trà bên cạnh uống cạn, chân đồng thời đá vào người hầu rồi giật rèm xông ra ngoài.