"Ngươi khai hay không hả? Đừng để bọn ta gϊếŧ ngươi."
Mùi máu sắt tanh tràn trong gió, quện cùng hương gỗ mục và tiếng mưa lộp bộp rơi từ mái hiên xuống sân đá.
Giữa Ngọc Uyển yên ắng, nơi từng trồng trăm loại hoa quý, giờ chỉ còn sắc xám u tối của đá lát đường, bậc thềm vấy máu đỏ thẫm, kéo thành vệt dài đến tận chân tường.
Một thân người quỳ rạp dưới đất, xiềng sắt trĩu nặng buộc quanh cổ tay đã bật máu. Vết thương bị giẫm lên, lại bị kéo lê, vỡ ra lần nữa. Nhưng y không rên, không quát, không cầu xin. Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo không chút hao tổn.
“Ngươi là thứ chó gì, cũng dám động đến ta?”
Tên cận vệ trợn mắt, đá thêm một cú vào bụng y. Tạ Vân Phong cười khan, máu thấm ra nơi khóe miệng. Đau đớn thì có, nhưng khuất phục? Không.
“Nói! Mật lệnh bí tàng Tạ gia giấu ở đâu?”
“Hỏi mẫu thân nhà ngươi ấy.”
Một tiếng bốp! vang lên, y đổ nghiêng sang bên, môi đập mạnh vào nền đá lạnh, bật máu.
Nhưng Vân Phong vẫn cười, dù ánh mắt bắt đầu đυ.c dần vì choáng.
Cửa lớn bỗng bị đẩy bật ra.
Tiếng giày chạm nền vang dội, cắt ngang bầu không khí đang chìm trong máu me và tra khảo.
Duật Lỗi bước vào, áo choàng đen chưa kịp thấm nước đã lướt một đường lạnh lẽo. Đám cận vệ vội quỳ xuống, đầu cúi sát đất.
“Ai cho các ngươi chạm vào hắn?”
Giọng nói không lớn, không gấp, nhưng đủ khiến tất cả đứng chết lặng.
Duật Lỗi sải bước đi đến trước mặt Vân Phong. Y vẫn nằm nghiêng trên nền đá, mắt trái sưng đỏ, tóc rũ xuống dính bết máu. Thấy hắn, y mỉm cười – nụ cười rất nhạt, chẳng vui cũng chẳng hận.
Hắn cúi người, vươn tay.
Tạ Vân Phong nhẹ xoay đầu sang, né tránh.
“Đừng chạm.”
Hắn dừng lại, mắt lặng như hồ thu.
Một lúc sau, Vân Phong lảo đảo ngồi dậy, bàn tay đầy máu đưa lên vuốt lại tóc mai, chỉnh lại nếp áo nhàu nhĩ.
Y ngẩng đầu nhìn hắn.
“Bẩn tay ngươi rồi.”
Không phải lời cảm ơn. Cũng chẳng phải oán trách.
Chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt, nhưng lại như tát thẳng vào mặt những thứ gọi là "ân tình" mà Duật Lỗi tưởng mình vừa ban phát.
Gió thoảng qua, mang theo mùi máu loãng ra xa. Duật Lỗi đứng bất động, ánh mắt tối sầm khi nhìn y tự mình chống dậy, lảo đảo bước về phía hiên, mặc mưa lấm tấm rơi lên tóc, chẳng buồn tránh.
Hắn quay đi, chuỗi tràng hạt lại xoay tròn, lần này từng vòng như chảy ra từ chính máu thịt.
[Hồi tưởng – nhiều năm trước]
Sân trước Tạ phủ. Trời mùa đông rét căm, tuyết đọng dày trên bậc thềm đá cẩm thạch. Một đứa bé mười hai tuổi quỳ gối giữa tuyết, thân người gầy guộc ướt đẫm, tay trần ôm lấy đầu gối. Mỗi lần roi quất xuống, da thịt lại nứt ra, máu bắn lên cả tuyết trắng.
Duật Lỗi run rẩy, mắt đỏ hoe ngước nhìn lên lầu cao, nơi một bóng áo gấm đang đứng dưới mái hiên.
“Thiếu gia… cầu xin ngài… tha cho cha ta…”
Tạ Vân Phong khi ấy chỉ khoảng mười ba tuổi, đứng dựa cột, tay cầm chén trà, mặt không cảm xúc.
Y liếc xuống dưới một thoáng, rồi quay lưng bước vào trong, để lại phía sau tiếng roi vun vυ't tiếp tục vang lên trong màn tuyết trắng dày đặc.
---
Tối hôm nay, Duật Lỗi đứng trên bậc thềm ấy, nhìn máu loang đỏ dưới chân mình.
Không biết vì tuyết đã tan, hay vì vai trò đã đổi mà y bỗng dưng thấy lạnh. Rất lạnh...