"Mạng sống của ngươi phụ thuộc vào quyết định của ta! Đừng mơ mộng có cái chết nhẹ nhàng!"
Tiếng chuông gió lại vang lên trong chiều muộn, kéo theo hơi sương se lạnh rơi xuống hành lang đá xanh. Từng viên đá dưới chân như giữ lại dấu vết của ngày xưa – ngày một vị thiếu chủ từng bước qua với áo gấm và dáng kiêu kỳ, không thèm liếc nhìn đám nô tài đang cúi đầu sát đất.
Giờ thì khác.
Trong thư phòng phủ Thống lĩnh, ánh nến lay động, chiếu lên tường bóng hai người – một đang đứng, dáng cao gầy, áo choàng đen phủ đến gót; một quỳ thấp, dáng người lực lưỡng, mặc giáp bạc, đầu hơi cúi nhưng mắt không giấu được tia tàn nhẫn.
“Đại nhân!” người kia hạ giọng: “Tên Tạ Vân Phong... giữ lại hắn e là họa. Kẻ như hắn, một dao là xong, cần gì dây dưa.”
Không khí lập tức ngưng đọng.
Duật Lỗi đứng xoay lưng lại với ánh sáng, chiếc tràng hạt trong tay hắn vừa lúc ngừng xoay. Những hạt gỗ trầm màu đen bóng, khắc kín văn tự đã mờ, như giam giữ những lời nguyện xưa cũ không thể thốt nên lời.
Ngón tay hắn khựng lại một thoáng... Rồi bất ngờ một tiếng “chát” vang lên.
Bàn tay Duật Lỗi vung ra, tát thẳng vào mặt tên thuộc hạ. Má hắn in hằn dấu ngón, gương mặt đanh lại không dám kêu đau.
“Ai cho ngươi động vào thứ ta giữ lại để chiêm ngưỡng?”
Giọng Duật Lỗi trầm thấp, không cao không gấp, nhưng đủ khiến người ta lạnh sống lưng. Ánh mắt hắn lúc ấy như hồ nước đóng băng yên tĩnh đến tàn nhẫn.
“Chó không được phép cắn vào ngọc. Ngươi hiểu chưa?”
Tên thuộc hạ cúi rạp người, mồ hôi nhỏ giọt bên thái dương.
“Thuộc hạ biết sai mong người bớt giận...”
Duật Lỗi xoay người bước đến cửa sổ, nhìn ra khoảng sân lặng ngắt bên ngoài. Phía xa là dãy Ngọc Uyển, nơi một người từng có cả trời dưới chân nay bị khóa trong xiềng, nằm lại giữa những ký ức mà chính y từng khinh thường.
Hắn rũ mắt, tràng hạt lại xoay tròn trên tay, chậm rãi.
Ánh nến hắt lên những đường khắc cũ nát trên hạt gỗ – không còn đọc rõ chữ, nhưng mỗi vòng xoay như cuộn theo một đoạn tội nghiệt.
Duật Lỗi khẽ nói, như thì thầm với chính mình: “Từng thứ một, ta sẽ trả lại.”
Chuỗi tràng hạt chạm vào nhau, phát ra những tiếng lanh canh nhẹ như tiếng xích kéo.
Ở phòng phía tây, Tạ Vân Phong khẽ nghiêng đầu, dường như nghe được gì đó, nhưng chỉ cười nhạt. Chuông gió trên hiên lại khẽ rung – mỗi lần vang lên, tựa như lời nhắc nhở rằng y vẫn chưa được phép chết.
"Từ bao giờ việc ta sống hay chết lại phải phụ thuộc vào hắn chứ? Thật là... Hắn vẫn ngốc như xưa!"