“Cô ấy tên là Trịnh Xán Xán.”
Hạ Dương hơi nghiêng người, bóng dáng cao lớn gần như che khuất cô gái đứng trước mặt, cúi nhẹ xuống, giọng nói nhỏ nhẹ mà cưng chiều: “Xán Xán à, đừng ngẩn người nữa.”
Trong giọng điệu và ánh mắt ấy, tình cảm dịu dàng cứ thế lộ ra chẳng hề giấu giếm.
Lúc này cô gái tóc xoăn mới bừng tỉnh, lè lưỡi tinh nghịch, khẽ nói: “Xin lỗi chị ạ, em không nghĩ chị lại là nữ khách mời mới…”
Cô gái ấy quả thật có một dung mạo rất xinh xắn. Những lọn tóc xoăn nâu buông xõa ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, đôi má phớt hồng như đào xuân, đôi mắt long lanh ngập tràn sức sống, cứ thế cất giọng gọi “chị” mà khiến tim người ta mềm nhũn.
Quả thật đúng như lời vị công chúa nhỏ ấy nói, Yếm Linh trông chẳng giống với hình ảnh thường thấy của một nữ khách mời trong chương trình hẹn hò chút nào.
Cả thần thái lẫn gương mặt cô đều nhạt nhoà như nước lọc. Quầng thâm dưới mắt còn vương lại, mái tóc dài rối tung phủ trên đôi vai gầy guộc. Đặt cạnh cặp đôi tỏa sáng trước mặt, Yếm Linh trông chẳng khác nào một hồn ma lạc lối, lặng lẽ lướt ra từ đêm tối để đòi mạng vậy.
Mang theo thứ khí chất âm u ấy, cô khẽ gật đầu về phía hai người họ, mấp máy môi định mở lời giới thiệu thì lại bị tiếng vỗ tay bất ngờ cắt ngang.
Chỉ thấy Xán Xán vỗ tay rối rít, gương mặt hớn hở nở nụ cười tươi rói: “Vậy là cuối cùng mọi người cũng đến đủ rồi! Cuối cùng cũng có thể bắt đầu quay chính thức rồi! Em đi gọi mọi người xuống ngay đây!”
Chưa dứt lời, cô ấy đã tung tăng chạy lên lầu hai.
“Xán Xán, cẩn thận kẻo ngã đấy!”
Hạ Dương nhìn theo bóng mái tóc xoăn lấp ló trên cầu thang, bất đắc dĩ lắc đầu nhắc nhở.
Quay lại đối diện với Yếm Linh, anh thở dài một tiếng, nở nụ cười áy náy: “Cô ấy vốn thế đấy, cứ như cơn gió nhỏ chẳng bao giờ chịu đứng yên, cô đừng để bụng nhé.”
Lúc nãy, Trịnh Xán Xán liên tục buột miệng thốt ra hai lần “cuối cùng”, nếu đổi lại là một nữ khách mời khác thì chắc hẳn đã xấu hổ đến mức cúi đầu xin lỗi không ngớt rồi.
Thế nhưng Yếm Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Bởi vì việc cô đến muộn ba ngày là thật.
Mà lý do khiến cô đến muộn cũng chẳng phải là giả.
Không khí lại rơi vào một khoảng lặng lúng túng.
Hạ Dương đưa tay gãi gáy, mắt nhìn quanh như đang cố vắt óc nghĩ cách xua tan sự gượng gạo. Bất chợt, anh nảy ra một ý, mắt sáng lên: “À đúng rồi! Phòng nữ nằm ở tầng ba, để tôi giúp cô xách hành lý lên nhé?”