Ngày ghi hình thứ ba, Yếm Linh kéo chiếc vali, lặng lẽ đến muộn.
Cô khoác trên người một chiếc áo khoác dài màu đen với kiểu dáng cũ kỹ, mái tóc dài bị gió thổi tung rối bời, gương mặt nhạt nhòa, ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Cô đứng thẳng lưng trước cánh cổng sắt màu bạc, ngẩng đầu nhìn bốn chữ được thiết kế đầy mỹ cảm treo trên tấm biển.
“Vườn Đào Tình Ái.”
Ánh mắt cô khẽ chuyển xuống.
Nhìn xuyên qua lớp dây leo và hàng rào, lờ mờ có thể trông thấy một căn biệt thự ấm cúng, trong cái lạnh cắt da của đêm thu, ánh đèn vàng dịu dàng lan tỏa hắt lên những bóng người nhấp nhô qua khung cửa.
Máy quay giấu mình giữa cành lá đã sớm khóa chặt vào từng biểu cảm trên gương mặt cô, không bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc thoáng qua.
Yếm Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng, đẩy cổng sắt bước vào. Cô men theo con đường lát đá dẫn thẳng đến biệt thự, giơ tay nhấn chuông cửa.
Bên trong ngôi nhà, một giọng nữ ngọt ngào vang lên đầy phấn khích: “Chắc là anh Phó về rồi đó!”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng hối hả chạy ra, tiếp đó là một giọng nam trong trẻo, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận, Xán Xán, em đừng vội.”
Cánh cửa bị kéo mở soạt ra.
“Anh Phó…”
“…”
Không ai ngờ, đập vào mắt họ lại là một đôi đồng tử xa lạ, thản nhiên và phẳng lặng như mặt hồ mùa đông.
Cô gái được gọi là Xán Xán với nụ cười rạng rỡ lập tức cứng đờ trên môi. Ánh mắt tròn xoe, lọn tóc xoăn màu nâu nhạt khẽ lay động trong gió đêm, cả người trông như chú nai nhỏ bối rối, hoang mang giữa rừng thẳm.
Khoảnh khắc lặng im ấy khiến Yếm Linh giống hệt một vị khách không mời mà đến, sự xuất hiện của cô khiến không khí giữa cửa nhà lạnh buốt đi vài phần.
“À… Cô là nữ khách mời số bốn đúng không?”
Giọng nói trong trẻo của chàng trai nhanh chóng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Chàng trai cao lớn bước đến đứng sau lưng cô gái tóc xoăn, lập tức khiến cô gái trông càng nhỏ nhắn hơn, cô gái ấy xinh xắn như búp bê. Ánh đèn ấm áp trong nhà phủ lên họ một tầng ánh sáng vàng dịu khiến cặp đôi ấy rạng rỡ như tranh vẽ. Chàng trai giống như một kỵ sĩ tận tụy bảo vệ công chúa của mình vậy.
“Chào cô, tôi tên là Hạ Dương.”
Chàng kỵ sĩ có ngũ quan sắc nét, chân mày rậm, đôi mắt sáng như sao, làn da màu lúa chín khỏe khoắn, nụ cười mang theo hơi ấm dịu dàng của nắng mùa đông xen lẫn sự mát lành của dòng suối giữa ngày hè. Ấm áp và ngọt ngào, tất cả như chỉ dành để tưới mát cho trái tim cô gái nhỏ trước mặt anh vậy.