[Xuyên Nhanh] Nữ Vương Câu Hệ

Thế giới 1 - Chương 1.1: Bạch phú mỹ bị em gái nuôi cướp chồng

“Xin lỗi, tôi không thích anh!”

Từ chối lời tỏ tình tha thiết của người theo đuổi, Khương Oánh lách qua đám đông ồn ào, xách túi đi ra ngoài.

Khi cô bước ra khỏi quán ăn, vẻ hơi áy náy trên mặt đã chuyển thành một nét bất đắc dĩ và phiền chán.

Sao dạo này cứ luôn có người tỏ tình với cô vậy? Lấy đâu ra tự tin và dũng khí, cho rằng kéo theo một đám người cổ vũ ồn ào thì cô sẽ phải đồng ý ư?

Mấy gã đàn ông này nghĩ rằng cô trả lời vài tin nhắn của họ nghĩa là cô có hứng thú với họ sao?

Chẳng qua chỉ là lúc tâm trạng tốt thì tùy tiện đối phó vài câu cho có lệ, vậy mà cũng coi là thật? Nếu ai cũng sống chết đòi tỏ tình như thế, chẳng phải cô sẽ phiền chết đi được.

Khương Oánh lắc đầu, ngồi vào xe của mình. Tin nhắn trên WeChat nhiều vô số kể, cô cũng lười xem. Những người đàn ông đó dường như không có cô thì không sống nổi, lúc nào cũng muốn hỏi cô đang làm gì, ăn cơm chưa.

Lúc này, điện thoại của một người bạn gọi tới. Cô vừa đeo tai nghe Bluetooth vừa khởi động xe.

“Này, Khương Oánh, cậu nói xem, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao cậu chẳng yêu đương gì cả?”

Khương Oánh khẽ cười nhạt: “Yêu đương có ý nghĩa gì đâu, buộc vào một người thật nhàm chán, vẫn là tự do tự tại, muốn làm gì thì làm mới tốt chứ.”

“Nhưng mà, cậu không thích ai được sao?”

Khương Oánh nửa đùa nửa thật nói: “Thích một người mệt lắm, nên tôi thích mười người.”

“Thật ngưỡng mộ cậu, nghĩ thoáng thật đấy, bảo sao nhiều đàn ông lớp này đến lớp khác cứ theo đuổi cậu. Thật không biết có ngày nào thấy cậu sa vào lưới tình không nữa.”

Khương Oánh không nói gì. Trong lòng lại nghĩ, khiến cô sa vào lưới tình ư? Người đàn ông nào xứng chứ? Chơi bời thì được, còn nói đến thật lòng thì thôi khỏi.

“Tôi đang lái xe, lát nữa nói chuyện sau nhé!”

Phía trước đang kẹt xe, có vẻ tắc nghẽn một lúc lâu. Khương Oánh hạ cửa kính xe xuống, chuẩn bị hút một điếu thuốc. Cô châm thuốc, phả ra những vòng khói mờ nhạt.

Dưới ánh đèn đường, người ở xe bên cạnh có thể nhìn thấy Khương Oánh ngồi trong xe.

Cô có thân hình quyến rũ, đầy đặn, vòng eo thon gọn, mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lục đậm, làn da trắng sáng nổi bật. Một tay cô đặt trên vô lăng, tay kia cầm điếu thuốc gác lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài, trắng nõn. Ánh mắt cô mơ màng, chỉ cần một cái liếc mắt thờ ơ cũng dường như thu cả ngàn vạn vì sao vào trong đáy mắt.

Chiếc váy màu xanh lục đậm mang lại cho cô một khí chất thần bí, bao bọc lấy thân thể vừa trong trẻo vừa gợi cảm, quyến rũ người khác một cách vô hình.

Bỗng nhiên, Khương Oánh nghe thấy một tiếng va chạm trầm đυ.c. Cô quay đầu nhìn, thì ra là xe bên cạnh đã tông vào đuôi xe phía trước. Tài xế gây tai nạn là một người đàn ông, đang ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt ngây dại, vẻ mất hồn mất vía.

Lúc này, chủ xe bị đâm hùng hổ xuống xe. Khương Oánh ngại ồn ào nên đóng cửa kính xe lại. Đợi đến khi đường thông suốt, Khương Oánh tiếp tục lái xe, chiếc xe kia vẫn luôn đi theo cô.

Khương Oánh định đi đường vòng để cắt đuôi, nhưng khi cô chuẩn bị rẽ vào thì chiếc tai nghe Bluetooth trên tai bỗng nhiên rơi xuống, rơi lên đùi cô. Cô theo bản năng cúi đầu, đúng lúc đó một chiếc xe tải từ giao lộ lao ra.

Tài xế xe tải dường như không hề nhìn thấy cô, cứ thế lao thẳng tới. Cô không kịp phản ứng nhiều, chỉ có thể đánh hết lái.

Khoảnh khắc bị hất văng đi, đầu óc cô trống rỗng. Khi tỉnh lại lần nữa, Khương Oánh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ.

“Cô ta không thấy đấy chứ?” Giọng phụ nữ vang lên.

“Chắc là không, tôi trốn rồi!” Giọng đàn ông đáp.

“Đừng nói nữa, cô ta hình như tỉnh rồi, anh mau đi đi.”

Cảm giác đau đớn dần tan biến, dường như đó không phải là cảm giác của cô. Ý thức cô dần dần tỉnh táo, cô từ từ mở mắt.

Chỉ là mọi thứ trước mắt vô cùng xa lạ.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi tới.

“Vợ ơi, em tỉnh rồi à?”

Sắc mặt Khương Oánh thay đổi. Anh ta đang gọi cô sao? Nhưng cô lấy đâu ra chồng?

Khương Oánh cau mày nhìn người đàn ông vừa nói, phát hiện mình hoàn toàn không quen biết anh ta.

Cô không rõ tình hình, trong đầu hiện lên rất nhiều khả năng, chẳng lẽ mình đã xuyên không?

Trong lúc cô đang quan sát Trình Tư Niên, anh ta đã chạy tới bên giường.

Khương Oánh vừa mới tỉnh lại, đôi mắt mông lung, ẩn sau một tầng sương mờ, vẻ bất lực và hoang mang hiện rõ trong đáy mắt. Ánh mắt yếu đuối, mềm mại, giống như một vũ công có dáng người uyển chuyển khi múa tung ra một tấm lụa mỏng, phủ lên người anh ta.

Trình Tư Niên nhìn Khương Oánh, trong lòng thoáng kỳ lạ, sao Khương Oánh vừa tỉnh lại giống như biến thành người khác vậy.

Anh ta nhìn Khương Oánh, không biết vì sao mà lại tiếc không muốn chớp mắt, cảm thấy cô càng nhìn càng đẹp.

Do dự một lát, Khương Oánh khẽ nói: “Tôi muốn uống nước!”

Cô vừa mở miệng, giọng hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại mềm mại.

Trình Tư Niên giật mình, vội vàng gật đầu: “Được, anh đi rót nước cho em ngay.”

Khương Oánh gật đầu, nhìn đối phương rời đi, biểu cảm của cô mới dần trầm xuống.

Rốt cuộc đây là đâu?

[Đinh, Hệ thống Du͙© vọиɠ đã liên kết... Đang tải ký ức!]

Một giọng nói máy móc, lạnh lùng vang lên trong đầu Khương Oánh. Khương Oánh còn chưa kịp phản ứng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thêm một số ký ức không thuộc về mình.

Thì ra cô hiện đang ở một thế giới khác, chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Khương Oánh, năm nay 26 tuổi, là con gái duy nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Khương thị, đã kết hôn được hơn hai năm.