Chương 8: Bác sĩ vu
Lý trí của ‘bác sĩ Vu’ hoàn toàn biến mất.———
“Chào mừng ghé thăm Hamo -”
Vu Nhược Tường dùng nụ cười dịu dàng trước sau như một của anh bắt chuyện với khách hàng rồi đưa thực đơn lên.
“Tiệm của các anh có món gì ngon, anh giới thiệu cho chúng em một chút được không?”
“Được.”
Vu Nhược Tường mở thực đơn món ăn ra để đề cử.
“Tiệm chúng tôi có hai món nổi bật là Blueberry Cheesecake và Hamo Brownie Cheesecake, ‘đặc sắc mỗi ngày’ hôm nay là trà hoa cúc ướp lạnh cũng rất được yêu thích. Ngoại trừ đồ ăn và đồ uống ngọt ra, hai em cũng có thể thưởng thức một chút mỳ Ý của chúng tôi, hai em xem hai em cần món gì.”
Hai cô bé học sinh nhìn thực đơn tự thiết kế cũng kiến trúc sáng tạo trong tiệm, đối mặt với đủ loại đồ ngọt khiến người ta chảy nước miếng liền không hạ nổi quyết tâm, hai người chần chừ một lúc thật lâu rồi quyết định chọn Blueberry Cheesecake và Hamo Brownie Cheesecake mà Vu Nhược Tường đề nhị, lại gọi thêm hai ly đồ uống khác. Vu Nhược Tường cũng rất kiên nhẫn ghi hết biên lai cho hai cô.
“Hai ly latte hương quả phỉ.”
Báo đồ uống mà khách hàng gọi cho Tiểu Ưu rồi, anh kéo khóa cổ áo xuống một chút.
“Tiểu Ưu, hạ nhiệt độ của điều hòa trong tiệm xuống một chút nữa, tôi thấy hơi oi bức.”
“Vâng.”
Tiểu Ưu lập tức hạ nhiệt độ của điều hòa trong tiệm xuống hai độ nữa, sau đó đi vào nhà bếp làm đồ uống.
Vu Nhược Tường thì lấy đồ ngọt mới làm lúc sáng từ trong tủ lạnh ra, đặt lên khay rồi rưới thêm chút chocolate chuẩn bị mang ra cho khách.
Trong tiệm còn có một bàn khách khác đang giục đồ ăn, Vu Nhược Tường lại đi vào nhà bếp giúp đỡ Tiểu Ưu. Tiểu Ưu đang làm một ly latte hương phỉ ngẩng đầu lên nhìn anh liền ngây người.
“Nhìn gì vậy? Làm việc đi.”
“Ông chủ…”
Lúc này cô mới để ý rằng Vu Nhược Tường vừa kéo cổ áo xuống.
“Hửm?”
Khóe miệng Tiểu Ưu nhếch lên thành một nụ cười nhạt, cười đến mức anh cảm thấy lông tóc đều dựng đứng lên, cuối cùng cô nghiêng qua.
“Ông chủ, đề nghị anh kéo cổ áo lên đi…”
Tiểu Ưu chỉ chỉ vào bên gáy mình ám chỉ.
Vu Nhược Tường sửng sốt một chút, cuối cùng khi ý thức được là cô muốn nói điều gì liền vội vàng ‘xoạt’ một cái kéo khóa cổ áo đến tận cùng.
Nếu như để Hạ Trăn nhìn thấy dáng dấp xấu hổ này của anh, nhất định sẽ cười giễu anh: ông đây mới là người bị đè, em còn không xấu hổ thì anh ngượng ngùng cái rắm gì?
Tiểu Ưu bưng hai ly latte hương phỉ đã làm xong ra ngoài, Vu Nhược Tường lại không yên lòng tiếp tục kéo kéo khóa áo lên phía trên.
Anh không ngờ là hai dấu vết này lại rõ ràng đến thế, yêu nghiệt kia rõ ràng là cố ý.
Động tác của Vu Nhược Tường cực kỳ lưu loát đưa đồ uống đã làm xong đến một bàn khác, sau đó cầm theo biên lai quay lại chỗ quầy bar. Tiểu Ưu ngồi bên cạnh cười hắc hắc, nhiều chuyện ghé sát lại nhỏ giọng hỏi anh:
“Là Hạ Trăn? Hai người đã tốt đẹp rồi hả? Ai da, cậu ấy siêu đáng yêu ấy!”
Vu Nhược Tường đã hoàn toàn quên mấy vấn đề lúc trước, thẳng thắn đặt ra nghi vấn về ba chữ ‘siêu đáng yêu’ kia.
“Siêu đáng yêu?”
“Không đáng yêu sao?”
Tiểu Ưu chống cằm hỏi lại.
“À, đáng yêu ấy à –?”
Vu Nhược Tường nhỏ giọng đáp thầm: đúng là có một chút…
Vừa mới nhắc đến cậu ấy, cậu ấy đã gọi đến giống như có ma xui quỷ khiến vậy. Vu Nhược Tường bị dọa giật mình, lập tức nhận điện thoại.
“Đang ở tiệm à?”
Vừa nghe giọng nói liền có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tươi cười của người ở đầu điện thoại bên kia.
“Ừ.”
“Việc làm ăn hôm nay vẫn khá chứ?”
“Ừm, cũng tạm. Bây giờ hãy còn sớm, buổi chiều mới bận.”
Vu Nhược Tường đổi tay cầm điện thoại, hỏi tiếp:
“Em không phải làm việc à? Cẩn thận không bị quản lý trực ban bắt được đang gọi điện thoại đấy.”
“Mặc kệ ông ta, em nhớ anh mà ~”
Nghe thấy giọng nói lại có cảm giác như người đang ở ngay trước mắt, Vu Nhược Tường cố gắng giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh.
“Vu Nhược Tường.”
“Sao thế?”
“… Xương sống và thắt lưng của em.”
Lần này đã thực sự đỏ mặt, không biết nên đáp lại cậu thế nào mới tốt, anh đành ngượng ngùng hỏi một câu:
“… Không sao chứ?”
Người ở đầu bên kia lại không hề e dè chút nào.
“Về nhà phải xoa bóp cho em đấy!”
“À, ừ….”
Yêu nghiệt ở phía bên kia điện thoại lại cười rộ lên, lát sau lại nói:
“Quầy hàng có khách rồi, em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Điện thoại đã ngắt rồi, nhưng cảnh tượng được vẽ ra trước mắt lại không gạt đi được. Nhớ đến dáng vẻ của cậu ấy tối hôm qua, quả thực là có thể khiến người khác phun trào máu mũi.
Người kia giống hệt như một con mèo yêu, cậu ngồi khóa trên người anh rồi ôm lấy cổ anh cười khẽ.
“Bác sĩ Vu muốn kiểm tra chỗ nào?”
Thứ ở thân dưới vừa được làm sâu trong cổ họng cậu lúc này đã cứng rắn vô cùng, Vu Nhược Tường bị quyến rũ đến không kìm nổi, vươn tay lần ra phía sau cậu, một ngón tay lúc đầu đưa vào còn khó khăn, không bao lâu sau đã bị phía sau cuốn chặt lấy, tiếng thở dốc trầm thấp của cậu phun hết lên bên tai Vu Nhược Tường, cho đến lúc ba ngón tay có thể ra vào thuận lợi, bàn tay còn lại của anh vuốt ve chỗ mẫn cảm của cậu, tiếng dịch thể bên trong tràn ra phát ra tiếng ‘nhép nhép’ vô cùng *** mỹ.
“… Bác sĩ thật háo sắc, làm thế này… Ưm… Không được…”
Hạ Trăn ôm chặt anh hôn sâu.
Ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ngừng trong lời nói khiến Vu Nhược Tường cũng sắp không nhịn được, vẻ mặt cậu ngược lại vẫn cực kỳ ung dung, ánh mắt di chuyển xuống thấp dần:
“… Muốn tiến vào đâu?”
Rồi vừa ghé bên tai Vu Nhược Tường thấp giọng hỏi, thân thể cậu vừa chậm rãi tiếp nhận du͙© vọиɠ của anh. Từ từ tiến vào từng chút một có chút dằn vặt người khác, sau khi toàn bộ đã tiến vào thì cậu hơi giật eo, kɧoáı ©ảʍ trong nháy mắt ào đến, gương mặt cậu còn hiện lên nụ cười ngây thơ.
“Vào hết rồi này ~”
Phần eo lên xuống lưu loát, đôi mắt vì kɧoáı ©ảʍ mà hơi nheo lại cùng với làn da trắng nõn vì *** mà ửng hồng. Vu Nhược Tường nhìn cậu phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của mình, cảnh tượng như vậy quả thực là đang khiến người ta mất đi lý trí. Anh nhổm dậy ôm lấy Hạ Trăn, mặt đối mặt mà đẩy lên. Tốc độ không thuộc về mình lại không thể khống chế, Hạ Trăn mất đi quyền chủ động liền có chút hoảng hốt, thở phì phó gặm cắn bên gáy Vu Nhược Tường.
Cùng lúc tiến vào phía sau thì anh cũng không quên nắm lấy phía trước của Hạ Trăn kiên nhẫn an ủi, bất kể là cách làm hay tốc độ cũng không có chỗ nào khác người nhưng lại mang theo sự dịu dàng thành thật giống hệt như cá tính của anh, không hiểu sao như vậy lại mang đến cho Hạ Trăn kɧoáı ©ảʍ cực lớn. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập vì được chăm sóc cả trước lẫn sau xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, cậu ôm chặt lấy lưng Vu Nhược Tường lớn tiếng rêи ɾỉ, sắp đến, cũng sắp đến rồi.
Đằng sau co rút lại cực nhanh, Vu Nhược Tường đẩy mạnh thêm hai lần nữa, không kìm được bắn ở trong cơ thể Hạ Trăn. Cơ thể chấn động mạnh không ngừng khiến Hạ Trăn chìm vào trong cao trào thật lâu, cậu từ từ nhắm hai mắt lại rồi cũng bắn ra.
Cao trào qua đi, Vu Nhược Tường có chút sững sờ. Bản thân anh vốn là một người an phận bảo thụ, mặc dù trước kia có từng làʍ t̠ìиɦ với bạn trai nhưng cũng không cảm thấy *** mỹ giống như hôm nay, chính mình cũng luôn luôn tiết chế, cho dù là tư thế vẫn chỉ dùng một kiểu truyền thống, vậy mà hôm nay trái lại làm đến nhiệt tình như lửa vô cùng nhuần nhuyễn như thế.
Hạ Trặn dụi mái tóc đen mềm giống như lông mèo bên gáy Vu Nhược Tường thở dốc nghỉ ngơi.
Anh dường như có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh bên gáy Hạ Trăn, lúc này không hề lẳиɠ ɭơ mà ngược lại còn cực kỳ an tâm. Anh liền thuận miệng hỏi:
“Hôm nay em dùng loại gì thế?”
“Hửm?”
Người trong lòng khựng lại một chút rồi mỉm cười dựa sát vào hôn anh:
“Dịch sữa… KY dùng hết mất rồi. Anh không thích à?”
Đầu Vu Nhược Tường ‘oành’ một tiếng nổ tung:
“Anh không nói cái đó!”
Đôi mắt đen láy sáng rực chớp chớp vô tội.
“Vậy ý anh là gì?”
“… Anh hỏi em hôm nay dùng nước hoa gì.”
“À ~ anh hỏi cái này sao, là Light Blue của D&G đấy.”
Hạ Trăn bày ra bộ dáng bừng tỉnh, nháy mắt lại không an phận cọ cọ lên người anh, liếʍ liếʍ vành tai anh:
“Nếu như bác sĩ Vu thích… Sau này ngày nào em cũng dùng nó.”
Vu Nhược Tường nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì ngọn lửa vừa dịu xuống dường như lại bốc lên. Mình cũng chỉ là tùy ý nhắc đến chuyện kiểm tra mà thôi, cậu ấy ngược lại cứ ‘bác sĩ Vu’ liên tục. Bởi vì đều là nam giới nên trong lòng cậu cũng hiểu rõ dùng từ ngữ nào là có thể khơi lên lửa dục của người kia nhất.
Lại bị quyến rũ làm thêm hai lần, thậm chí lúc máu nóng bốc lên đầu còn dùng tư thế 69 làm cho nhau… Đây là việc trước nay chưa từng có.
…
Không được.
Không được, không được, không được!
Còn nghĩ nữa sẽ biến thành dã thú mất.
“Ông chủ? Ông chủ!”
Tiểu Ưu đứng bên cạnh chọt chọt Vu Nhược Tường.
“… Anh đang tư xuân à? Bàn số sáu gọi hóa đơn kìa, em đang bận trong bếp nên không qua giúp được.”
Anh lập tức bừng tỉnh.
“A, tôi, tôi đi đưa hóa đơn!”
Mặt đỏ bừng cầm hóa đơn chạy ra tính tiền cho bàn số sáu.
“Chào bạn, tổng cộng là… sáu mươi chín nguyên.”
Oh trời ơi!
Đáy lòng Vu Nhược Tường giật nhẹ một cái, bên ngoài vẫn cố gắng mỉm cười:
“Nhận của bạn một trăm, xin chờ một chút.”
Tìm tiền lẻ thối lại rồi tiễn khác, Vu Nhược Tường vỗ trán ngồi phía trước quầy bar.
Vì sao từ sau khi gặp gỡ cậu ấy, bản thân mình lại giống như mất đi lý trí vậy?
— To be continued —