Yêu Ở Hamo

Chương 8

Chương 7: Sự kiện quan trọng mang tính thành công
Kiểu mẫu nữ vương hoàn toàn khai hỏa, thu được sự kiện quan trọng mang tính thành công.

———

Hai cẳng chân thon gầy của Hạ Trăn đặt trên đùi Vu Nhược Tường, thoải mái nằm trên sô pha xem TV, thỉnh thoảng còn thay đổi tư thế. Vu Nhược Tường bị cậu quấy rầy không thôi, chậc một tiếng.

“Này, ngồi yên đi.”

“Không muốn.”

“Nhanh, ngồi ngoan, cậu như thế này tôi cũng không di chuyển nổi.”

Hạ Trăn nhéo mắt cười, toàn thân nhổm thẳng dậy tựa sát vào trong lòng Vu Nhược Tường quyến rũ:

“Anh muốn tôi làm như thế nào?”

Vu Nhược Tường đẩy cậu ra.

“… Đừng quậy.”

“Vu Nhược Tường…”

Ghé sát bên tai anh ta thấp giọng gọi tên anh ta, tay cũng bắt đầu không thành thật mò xuống thắt lưng anh. Cảm nhận được người đàn ông bên cạnh chấn động, tiếp đó nhảy dựng lên giống như một chiếc lò xo bật khỏi sô pha.

“… Tôi, tôi đi rót cốc nước uống…”

Hạ Trăn nhìn theo bóng lưng Vu Nhược Tường rời đi giống như đang chạy trốn, mặt ngây ra như khúc gỗ — Mẹ nó… Thật khó chịu!

Từ sau khi trở về, sau khi Hạ Trăn không suy nghĩ lại dũng cảm nói rõ ràng ra thì khung cảnh như vậy đã xảy ra không dưới ba lần!

Trực giác cảm thấy người đàn ông kia không hề chán ghét mình, đáng lẽ nên có vài phần ý tứ với mình mới đúng, nhưng bất kể cậu có quyến rũ thế nào thì anh ta vẫn luôn thờ ơ.

Con mẹ nó chẳng lẽ Vu Nhược Tường anh bị lãnh cảm à!? Hay là do ông đây đã lâu không chơi nên kỹ thuật bị kém đi?

Sự buồn bực này kéo dài vài ngày liên tục mà không có chỗ bùng phát, Hạ Trăn cuối cùng cũng không nhịn được tìm đến đám hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi để giải buồn.

Cậu buồn bực ngồi trước quầy bar uống rượu, còn có một người đàn ông không thức thời tiến đến bắt chuyện, cậu cũng không ngẩng đầu lên, bàn tay không hề nể nang gạt người ra.

“Này, sao cơn tức lại lớn như vậy chứ.”

Hai ba người bạn vây quanh bên cạnh Hạ Trăn cười nói an ủi, một người trong đó còn hô một tiếng với người pha chế rượu:

“Andy! Cho bên này ba ly! Thêm một ly Slow Comfortable Screw Up Against The Wall nữa.”

“Đó là thứ gì vậy?”

Hạ Trăn nhíu mày hỏi.

Người bạn tên Tiểu A cười cười nhận một ly cocktail từ trong tay người pha chế rượu, cúi đầu ghé sát bên tai Hạ Trăn nói:

“Slow Comfortable Screw Up Against The Wall, có bỏ thêm rượu mạnh đấy, một cái tên khác của nó là… Sự Đói Khát.”

“Mẹ nó…”

Hạ Trăn day day trán.

“Mình gọi các cậu ra đây là để các cậu cười nhạo mình à!?”

“Xin lỗi xin lỗi.”

Nghiêm túc cầm rượu ngồi xuống.

“Nào, nói thử loại hình, chiều cao, tuổi tác, nghề nghiệp, tính cách ra xem.”

“Anh ta á… Hai mươi tám, cao 1.81m, là thợ làm bánh, tính cách… chính là rất dịu dàng, thành thật lại chất phác, là một người tốt.”

“Vậy trên giường thì sao?”

Có người lắm miệng hỏi một câu.

Hạ Trăn cũng sắp bùng nổ rồi, đúng là hỏi toàn việc râu ria không đâu, ông đây đến tận giờ còn chưa được thử qua đâu:

“Không biết rõ!”

“Ôi cha, anh ta lại có thể không hề động lòng chút nào với một tên yêu nghiệt như cậu sao, liệu có phải là người ta không có ý đó với cậu không?”

Hạ Trăn nghe nói như vậy lại cảm thấy không vui, vội vàng phản bác:

“Thối lắm! Mình ngã trật chân anh ta lo lắng không biết bao nhiêu đâu, hết nấu cháo lại rót nước đổi thuốc, như vậy mà anh ta còn không thích mình chắc? Nhìn thấy thân thể trần trụi của mình còn đỏ bừng mặt nói chuyện ấp úng không cả dám thở mạnh, vậy mà gọi là không thích mình!?”

“Này, mình cho cậu một ý…”

Tiểu A rất có dáng dấp một quân sư, ghé sát đến bên tai Hạ Trăn thì thầm một hồi. Hạ Trăn nghe xong hai mắt liền tỏa sáng.

“Được đấy được đấy, chỉ cần có thể thành công thì như thế nào cũng được, vậy các cậu giúp mình lần này đi!”

“Đi, vậy thì cứ quyết định như vậy, đêm mai tiến hành.”

“Một lời đã định! Chỉ cho phép thắng lợi, không được thất bại!”



Bữa tối ngày hôm sau qua rồi, Vu Nhược Tường vẫn như ngày thường rửa bát trong nhà bếp, sau đó yên vị trong phòng khách xem TV.

Hạ Trăn bấm điện thoại, lớn giọng nói chuyện điện thoại trong phòng khác.

“Anh nhanh lên một chút đi, thật là, tôi đã chờ anh rất lâu rồi đấy!”

Vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn sắc mặt Vu Nhược Tường – dường như vẫn không có gì khác biệt.

“Ừm, tốt thôi… Vậy tôi ở nhà chờ anh.”

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên. Thấy Vu Nhược Tường đứng dậy muốn đi ra mở cửa, Hạ Trăn vội vội vàng vàng kêu lên.

“Tôi đi tôi đi, bạn của tôi đấy.”

Vu Nhược Tường à một tiếng, lại ngồi xuống.

Là Tiểu A.

Hạ Trăn vừa thấy cậu ta thì lập tức làm ra vẻ nhiệt tình, thân mật ôm ấp giống như đã không gặp mặt nhau cả trăm năm rồi.

“Anh yêu!”

Vu Nhược Tường ngồi trên sô pha suýt chút nữa bị dọa, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Hạ Trăn lôi bạn mình đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua trước mặt Vu Nhược Tường cũng không quên nói một câu:

“Đừng gõ cửa nhé, anh nên làm gì thì làm đi.”

‘Cạch’ một tiếng đóng cửa lại.

Vu Nhược Tường ngơ ngác ngồi trong phòng khác, bọn họ… chắc không phải là… vậy chứ?

Không bao lâu sau, quả thực đúng như Vu Nhược Tường đoán trước, trong phòng ẩn ẩn truyền ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Hạ Trăn, từng đợt từng đợt một. Vu Nhược Tường nhíu mày.

“A… thật giỏi… Nhanh, nhanh hơn chút nữa…”

Vu Nhược Tường xem không vô bất kỳ một chương trình nào trên TV, trong lòng giống như có một ngọn lửa càng cháy càng bốc.

Mà trong phòng lại là một khung cảnh khác. Hạ Trăn nằm ở trên giường vắt chân lật xem một quyển tạp chí, vừa lật vừa kêu:

“… A a… Anh thật giỏi… Thật thoải mái…”

Tiếng kêu giống như đúc, tuyệt đối rất thật.

Mà Tiểu A thì chống cằm, nhàm chán muốn chết ngồi vào bàn máy tính lên mạng, vừa mở trình duyệt ra lướt mạng vừa không quên cực kỳ phối hợp thêm vài câu.

“F*ck… Bên trong cậu thật chặt!”

Tiểu A nhìn thời gian hiển thị trên máy vi tính, hai mươi lăm phút, cậu ta đưa tay ra hiệu cho Hạ Trăn, ý rằng đã có thể kết thúc được rồi. Hạ Trăn cũng ăn ý gật đầu, hai người phối hợp cùng làm ra việc vào giai đoạn cuối cùng của một lần làʍ t̠ìиɦ.

Trước khi mở cửa phòng ra, Hạ Trăn cố ý đảo loạn bộ quần áo hãy còn chỉnh tề. Sau khi hai người nhìn nhau một cái, Hạ Trặn lập tức mở cửa ra. Lúc đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy vẻ mặt cứng ngắc của Vu Nhược Tường đang ngồi trên sô pha, có vẻ như vẫn đang tập trung xem chương trình trên TV.

Hạ Trăn cũng không bận tâm mà tiễn Tiểu A ra cửa. Vì làm cho giống thật, trước khi chia tay còn không quên hôn một cái bên môi Tiểu A – hành động này rõ ràng là ngoài kế hoạch, Tiểu A ngay lúc cánh cửa sắp khép lại thì xoa xoa miệng rồi bật ngón giữa lên với Hạ Trăn.

Trong nhà lập tức chỉ còn lại hai người.

Hạ Trăn đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy một lon đồ uống ra, đợi hồi lâu mà Vu Nhược Tường vẫn im lặng. Vì vậy, tiếp tục bước thứ hai trong loạt kế hoạch!

Điện thoại di động của Hạ Trăn vang lên đúng như kế hoạch, cậu nhìn dãy số rồi mỉm cười như yêu nghiệt nhận máy:

“Sao giờ anh mới nhớ đến đến tôi, cũng đã hơn một tháng rồi đấy ~ bây giờ? 3P kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy sao?… Ở đâu?…”

Còn chưa nói chuyện điện thoại xong thì điện thoại di động đã lập tức bị người khác cướp đi. Người kia hung hãn rống với với điện thoại một câu:

“Hôm nay cậu ấy không rảnh, sau này cũng không rảnh!”

Vu Nhược Tường có phần tàn bạo bấm mạnh xuống nút tắt cuộc gọi.

Lần hung dữ hiếm một lần có được này thực sự đã dọa được Hạ Trăn, nhưng đáy lòng cậu rất nhanh lại trở nên vui vẻ: Ai – u – anh — ấy – cuối – cùng – cũng – phát – khùng – rồi!

Vu Nhược Tường trấn tĩnh lại một chút rồi khôi phục ngữ điệu như lúc nói chuyện thường ngày:

“Đừng qua lại với đám người lộn xộn này nữa.”

Hạ Trăn nheo mắt lại.

“Vì sao?”

“…”

Vừa hỏi đã đánh trúng điểm mấu chốt.

“Chuyện của tôi anh có thể quản được sao?”

Cố gắng khơi lên ngọn lửa đã bùng lên trong lòng anh. Cuối cùng, người đàn ông có tính cách ôn hòa tốt bụng cuối cùng cũng có lúc bùng nổ:

“Cậu nói cậu thích tôi, cậu thích tôi là như thế này sao?!”

“Vậy anh có thích tôi hay không?”

Vu Nhược Tường nhíu mày:

“Cậu đừng đáp lệch khỏi câu hỏi!”

“Anh cũng đừng trốn tránh vấn đề!”

Thẳng thắn đáp lại anh một câu như thế.

Cuối cùng hai người đều im lặng rất lâu.

Hạ Trăn đi về phía anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, đầu tựa trong lòng anh nghe tiếng tim đập cực kỳ rõ ràng của anh.

“Rốt cuộc là anh nghĩ gì, nói cho em biết.”

“Anh… Con người anh cho đến giờ vẫn luôn không có tự tin gì, luôn cảm thấy bản thân mình là một kẻ vô dụng, cũng không biết lúc trước em nói thích anh là thật lòng hay nói đùa, anh…”

“Là nói thật…”

Hạ Trăn lập tức chặn ngang, ngẩng đầu lên hỏi anh:

“Vậy còn anh?”

Lúc này Vu Nhược Tường tuy táo bạo nghiêng qua nhưng lại tràn đầy thâm tình, anh không trả lời mà chỉ cúi xuống hôn cậu.

Hôn một lát, Hạ Trăn lại mỉm cười. Cậu buông Vu Nhược Tường ra thẳng thắn nói:

“… Vừa rồi em không làm cùng với cậu ấy, cú điện thoại cũng là giả, cố ý chọc cho anh tức giận thôi.”

“Hử…?”

Đôi mắt đen láy của Hạ Trăn sáng bừng lên.

“Em kêu có hay không?”

Nhìn gương mặt của Vu Nhược Tường tối dần lại, cậu cười.

“Nhưng mà thực sự không làm đâu, cũng không chạm vào em một cái nào. Nếu không tin anh có thể kiểm tra…”

Người đàn ông không trả lời, vẫn khăng khăng cố chấp:

“Không được qua lại với mấy người đàn ông kia nữa.”

“Biết mà… Em cũng không phải loại người tùy tiện như thế.”

Hạ Trăn ở trong lòng anh nheo mắt cười.

“Em cũng không có bừa bãi đến vậy đâu… Anh có muốn thử xem không?”

Vu Nhược Tường khẽ cắn môi, lập tức ôm cậu vào trong phòng, cúi đầu cắn cắn vành tai của cậu:

“Không phải đã nói là muốn kiểm tra sao…”

— To be continued —